Dương Thâm cố tình dành ra nửa ngày, hẹn anh cùng nhau uống trà.
“Anh Dương, xin lỗi vì đã đến trễ, trên đường hơi kẹt xe.” Nguyễn Tấn ngượng ngùng nói, vừa đi vào vừa cởi áo khoác: “Giao thông ở Hàng Châu càng lúc càng giống Đô Thành rồi.”
“Không sao, tôi không vội, chủ yếu tìm cậu để nói chuyện phiếm mà.” Dương Thâm rót trà cho anh, cũng rót cho mình.
Nguyễn Tấn ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì mà không thể nói ở công ty thể”
“Chuyện công việc thì nói ở công ty, việc riêng thì nói với nhau ở bên ngoài tiện hơn.” Dương Thâm cẩn thận quan sát anh một chút, lải nhải: “Ừ, xem ra gần đây cậu thật sự chịu áp lực rất lớn.”
“Làm sao anh biết?” Nguyễn Tấn miễn cưỡng nở nụ cười khổ.
“Nghe nói gần2đây cậu rất nóng nảy?”
“Ai đang lén tố cáo sau lưng tôi vậy? Đường Tự Điểm hả?”
Dương Thâm lắc đầu cười: “Đừng đổ oan cho người khác, cô ấy không nói gì với tôi cả
Là Mã Lực, cậu ta nói gần đây tìm cậu mấy lần đều bị cậu mắng, cậu ta sợ cậu có thành kiến vì chuyện cậu ta ức hiếp Hạ Chí trước đây
Mã Lực có làm ăn ở Đô Thành, nên cậu ta rất muốn nịnh bợ cậu.”
Nguyễn Tấn giật giật khóe miệng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ và nói: “Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, tôi không phải là người thù dai.” “Ừ, tôi cũng nói như thế với cậu ta.” Dương Thâm nhìn anh, từ lúc vừa đi vào anh đã nhíu chặt lông mày: “Nhìn trản cậu kìa, nếp nhăn trên trán9còn nhiều hơn tôi
Nếu tôi đã gọi cậu về giúp thì cậu có chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ quan tâm một hai..
Sao vậy, nói với tôi mà cũng không được sao?”
Nguyễn Tấm im lặng, sắc mặt càng trở nên sâu xa và nặng nề hơn
“Chuyện trong nhà?” Dương Thâm đoản thử
Nguyễn Tấn thở dài: “Anh vẫn tinh mắt thế
Lần này Quốc khánh về nhà, ba bảo tôi ở lại và ra tối hậu thư
Trễ nhất là cho tôi ở đây tới cuối năm, sang năm phải quay về.” “Chuyện Hạ Chí, ông ấy biết chưa?” Nguyễn Tấn lắc đầu.
“Haiz, việc này khó đây, cậu định làm sao?” Vẫn lắc đầu
“Vậy Hạ Chỉ biết không?” “Không dám nói cho cô ấy biết, sợ cô ấy sẽ sợ gia đình tôi.” “Ừ, vẫn đừng nên nói cho thỏa đáng.”
Nguyễn Tấn còn nói: “Ba tôi6và Bí thư Thẩm đã hứa hẹn với nhau, muốn cho hai nhà kết thành thông gia
Con gái Bí thư Thẩm đã đồng ý
Bây giờ tôi lấy công việc làm cớ để kéo dài, ba tôi cương quyết muốn tôi về Đô Thành vào năm sau để kết hôn.”
Mặc dù đã đoán được bảy tám phần, nhưng mệnh lệnh của ông Nguyễn quả thật khiển Dương Thâm xấu hổ: “Cô bé kia đã đồng ý? Hai người quen biết nhau không? Sao cô ấy lại đồng ý?” Đối với Thẩm Giai Dĩnh, Nguyễn Tấn vẫn có thể hiểu cho cô: “Sống trong gia đình giống như bọn tối, lập trường của cô ấy và tôi giống nhau, chắc chắn cô ấy cũng chống đối nhưng vô ích
Phong cách giải quyết công việc của Bí thư Thẩm còn cứng rắn hơn ba tối
Một cô0gái như cô ấy thì có thể làm gì? Tôi đoán cô ấy đã cam chịu số phận.”
“Vậy hai người cũng coi như là chiến hữu cách mạng, cùng chung một bệnh, sau này có thể hiểu cho nhau, thông cảm cho nhau.”
Nguyễn Tấn buồn phiền không thôi: “Nếu như không có Hạ Chí, tôi cũng cam chịu số phận, từ lâu tôi đã biết hôn nhân của mình không phải theo ý mình
Kết hôn với ai cũng là kết hôn, nhưng bây giờ có Hạ Chí, tôi...” Anh không nói tiếp nữa, anh không biết tiếp theo nên đi con đường như thế nào
Ở với nhau thì không thấy được tương lai, chia tay lại không nỡ.
Dương Thầm nghe xong cũng buồn lòng theo
Suy nghĩ thật lâu, anh uyển chuyển khuyên nhủ: “Tôi cảm thấy cậu phải tự mình nói với Hạ7Chí, kéo dài không phải cách hay
Đầu tiên cậu phải không tách khỏi ba mình được
Nếu vì Hạ Chỉ mà cãi lời ba cậu, ba cậu sẽ đối xử với Hạ Chỉ thể nào hẳn là cậu đã tính tới.” Đây cũng chính là chuyện Nguyễn Tấn lo lắng, ba anh muốn điều tra một người, muốn “xử” một người thì quá dễ dàng
Huống hồ, ba anh đã để ý đến Hạ Chí, chỉ là chưa điều tra sâu vào mà thôi
“Hạ Chí là một cô gái tốt, gia đình không có bối cảnh gì, chỉ là gia đình bình thường, cậu phải bảo vệ cô ấy và người nhà của cô ấy
Tôi nghe nói trong nhà Hạ Chỉ còn có một cậu em trai bị bệnh hả?”
“Vậy cậu càng phải đặt việc bảo vệ cô ấy lên trên hết
Tân, thôi đi, đau dài không bằng đau ngắn, kéo dài càng lâu sẽ càng làm cô ấy tổn thương nhiều hơn, cô ấy cũng càng nguy hiểm hơn.” Nỗi phiền muộn càng hiện rõ trên mặt Nguyễn Tấn, sự đau khổ cũng hằn sâu hơn
Thật lâu sau, anh mới miễn cưỡng nói ra ba chữ: “Tôi hiểu rõ.”
Hôm nay, Nguyễn Tấn đã rời khỏi công ty từ sớm, Hạ Chỉ tự về nhà một mình
Trên đường cố gửi WeChat cho anh, hỏi anh có về nhà ăn cơm hay không
Anh chỉ nói không về, cũng không nhắn tiếp nữa
Hạ Chỉ từ từ tản bộ về nhà một mình
Gần đây Nguyễn Tấn hở một chút là nổi giận ở công ty, điều này thật không bình thường
Rất nhiều đồng nghiệp cũng đang đồn đoán, có phải Nguyên tổng đang gặp chuyện gì phiền phức hay không
Nhớ hôm đó anh nhắc đến việc bỏ trốn, cô không kìm được nỗi căng thẳng
Cô không thể làm ra chuyện bỏ trốn được, cả đời này cũng không thể.
Đang đi, bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại ở ven đường, là xe của Vu Đan Đan, cửa kính xe hạ xuống, Vu Đan Đan chào cô: “Chị Hạ Chí, chị muốn đi nhờ một đoạn không?” Hạ Chí từ chối khéo: “Cảm ơn, nhà chị ngay ở phía trước, không xa, chị đang muốn đi bộ một lát.” “Vậy được rồi.” Vụ Đan Đan không nói thêm gì nữa, lái xe đi, dù sao chỗ này cũng không thể dừng xe
Từ khi Nguyễn Tấn kiên quyết cho cô ta thấy thái độ của anh, cô ta cũng không nhiệt tình lấy lòng Hạ Chí giống như trước nữa
Khoảng mười một giờ đêm, Hạ Chí đang ngồi trên ghế sofa xem TV, cơn buồn ngủ không ngừng quấn lấy cô, có mấy lần cô đã díp mắt lại
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, cô lập tức tỉnh dậy: “Alô, Tân, về rồi sao?” Trong điện thoại, Nguyễn Tấn mồm miệng lè nhè, rõ ràng đã uống say rồi: “Tiểu Chí, anh ở dưới lầu, đi xuống hóng gió với anh đi.” “Anh ở dưới lẩu ư?”
“Được, em xuống ngay đây.” Nguyễn Tấn ở dưới lầu, Dương Thâm đưa anh về đây, định đưa anh đi lên nhưng anh kiên quyết từ chối, nói mình không uống say nên có thể tự đi lên
Nhưng mà Dương Thâm vừa đi, anh đã ngồi liệt ở trên bậc thang
Lúc Hạ Chí xuống tới nơi, anh đang khuyu người ở bụi hoa ói không ngừng.
“Oe, oe...” Thấy thế, Hạ Chí luống cuống, vội vàng đi qua dìu anh: “Tân, sao anh lại uống nhiều như thế?” “Hiểm lắm anh mới uống rượu với Dương Thâm, anh vui quá, em..
Ọe...” Nói chưa dứt lời, anh lại nôn ra một trận nữa, anh nôn ra đều là rượu vang đỏ, mùi rất khó ngửi
Hạ Chí vừa vỗ lưng anh, vừa đau lòng quở trách: Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu? Sao phải uống nhiều như vậy?” Trong những lần xã giao trước đây, cô thấy anh uống bao nhiêu thì mặt cũng không đổi sắc, chưa từng thấy anh say đến thế này
“Không uống bao nhiêu...” Anh nói mà líu cả lưỡi.
Nôn ra được thì cả người cũng tỉnh táo hơn một chút, Hạ Chí đỡ anh vào thang máy và lên lầu
Thật vất vả, cô kéo anh vào trong nhà, còn chưa tới ghế sofa, anh đã ngã “rầm” xuống, cả người nằm sõng soài trên nền gạch, không động đậy.
Hạ Chỉ thở dài, đóng cửa lại và vội vàng đến dìu anh: “Mặt đất lạnh, dậy, đi vào phòng ngủ.” Nguyễn Tấn đã bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn say bí tỉ rồi.
“Tân, Tân, đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh đấy!” Hạ chí vỗ mặt gọi anh, nhưng không ích gì.
Có trời mới biết để đưa một người đàn ông uống say từ phòng khách đến trên giường là một việc khó khăn đến cỡ nào
Hạ Chỉ cắn răng kéo anh vào phòng, lại dùng hết sức của mình khiêng anh lên giường, chính cô cũng mệt đến mức không thể động đậy nối
Cô ngã xuống giường thở hổn hển, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say, thật sự là giận sôi máu mà
Cô bĩu môi, giơ chân đi một cái vào bắp chân anh.
Nguyễn Tấn rụt chân theo bản năng, vẫn ngủ say như chết.
Hạ Chỉ nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy thu dọn, cởi quần áo bẩn của anh ra, lấy nước ấm và khăn mặt, cẩn thận lau rửa sạch sẽ giúp anh, từng li từng tí
“Tiểu Chí, anh yêu em...” Bỗng nhiên, Nguyễn Tấn há miệng, lờ mờ nói mấy chữ này, mắt cũng không hề mở
Vốn dĩ Hạ Chí rất tức giận, nhưng nghe lời này xong, cô lập tức mềm lòng: “Được, em biết rồi, mau ngủ đi.” Khóe mắt Nguyễn Tấn hơi ươn ướt, nhắm mắt lại khịt mũi, giống như là đang nức nở, lại giống như không phải, anh nói: “Tiểu Chí, đừng bỏ anh..
Tiểu Chí, anh rất yêu em.” Hạ Chỉ dỗ dành anh như đang dỗ trẻ con, nói: “Yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh
Tân, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?” Cũng không biết Nguyễn Tấn có nghe thấy không, anh vẫn nói huyên thuyên: “Tiểu Chí, anh chưa từng yêu ai nhiều như vậy, em nhất định phải tin anh yêu em
Điều này mãi mãi không thay đổi, mãi mãi sẽ không...” Hạ Chí quỳ gối bên giường, kéo tay của anh, cúi người dựa vào lồng ngực của anh, nói: “Được được, không phải em đang ở đây sao? Em sẽ không rời khỏi anh, em cũng tin anh
Anh ngoan ngoãn đừng lộn xộn
Ngủ một giấc rồi sẽ không sao cả.”
“Anh khó chịu...”
“Ai bảo anh uống nhiều rượu như vậy?!”
“Anh khó chịu, trong lòng anh khó chịu...” Mắt Nguyễn Tấn càng ướt thêm, giống như sắp có nước mắt chảy xuống
Hạ Chí nhẹ nhàng vuốt ngực anh và nói: “Xem anh sau này còn dám uống nhiều rượu vậy không? Em đi nấu canh giải rượu cho anh, ngoan.” “Đừng bỏ anh Tiểu Chí, đừng bỏ anh...” Nguyễn Tấn lẩm bẩm mãi một câu, anh uống say giống như một đứa trẻ, rất bướng bỉnh
Hạ Chí thật sự không làm gì được anh, đưa tay ấn huyệt thái dương của anh, dịu dàng nói: “Có phải anh bị choáng đầu không? Em giúp anh mát xa, anh ngủ đi.” Dần dần, Nguyễn Tấn không lộn xộn nữa, cũng không nói chuyện, chưa đầy hai phút, anh dần thiếp đi, hoàn toàn mất hết tri giác
Hạ Chí thở dài một hơi, nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ
Cô nghĩ, nếu đã không hỏi anh được điều gì, như vậy, có lẽ nên hỏi Dương tổng thử.
Không khí lạnh sắp đến, về đến nhiệt độ chợt hạ xuống, Hạ Chí cầm một cái chăn dày đắp lên người anh
Cô ngồi xuống bên giường nhìn người đàn ông đang ngủ say với một tình cảm nồng nàn
Cô muốn nhìn thấu lòng anh, cô muốn hiểu rõ hơn suy nghĩ trong anh
Nhưng mà hình như có một bức tường vô hình, khiến cô không thể nhìn xuyên qua được.
“Tân, em cũng rất yêu anh, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?” Cô nói khẽ.