“Đời này em đừng nghĩ tới việc ly hôn với tôi”
7 Câu nói này của Giang Hạo vang vọng bên tai Kiều Tâm Duy rất lâu, khi đó cô không quan tâm đến lời này, chỉ cảm thấy gia đình như Giang Hạo không thích ảnh hưởng trái chiều của việc ly hôn mà thôi, nói cho cùng là vì mặt mũi.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trông ngóng cuộc hôn nhân này của ba mẹ, cô đành phải nuốt lời muốn ly hôn này lại Chủ nhật, Cảnh Trí Thành ra ngoài tập thể dục như hằng ngày, Cảnh Thượng không có nhà, từ khi Giang Hạo đến nhà thì anh đã phải từ bỏ tình cảm của mình dành cho Kiều Tâm Duy, giờ trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Trên bàn ăn, Kiểu Tâm Duy vừa ăn cháo vừa nhìn mẹ đang phơi quần áo ngoài ban công.
Còn mấy ngày nữa là Tết Nguyên Đán, nếu không nói thì sẽ muộn mất.
Cô lấy hết can đảm ra nói: “Mẹ, con không muốn tiếp tục với Giang Hạo.”
“Tâm Duy, chắc Giang Hạo ở trong quân đội rất bận, sắp kết hôn rồi mà cũng không có thời gian rảnh, con làm vợ nó thì phải quan tâm và thông cảm với nó một chút, không thể chơi xấu như ở nhà được.
Con vừa nói cái gì, có liên quan gì tới Giang Hạo hả?”
Kiều Tâm Duy nuốt miếng cháo xuống, bát cháo này nhạt đến mức không có chút mùi vị nào, giống hệt như cuộc đời cô lúc này vậy.
Cô cúi xuống, lắc đầu nói: “Không có gì...
Con đã không gặp Giang Hạo một thời gian, anh ấy bận thật”
Hạng Linh bảo: “Đúng rồi, nghe mấy lời mẹ vừa nói chưa? Ở chung với Giang Hạo tốt vào, cậu ấy khá tốt đấy.”
“Mẹ, mẹ mới gặp anh ấy một lần thì làm sao biết anh ấy có tốt hay không? Biết người biết mặt nhưng đâu biết lòng”
“Con nhìn mình đi, lại còn giở quẻ chơi xấu nữa, mẹ là người từng trải, muối mẹ ăn còn nhiều hơn cơm con ăn đấy, con không bắt nạt Giang Hạo là tốt rồi”
“..
Mẹ, mẹ thích Giang Hạo đến vậy sao? Nếu con không gả cho anh ấy thì mẹ giận con à?”
Hạng Linh vừa nghe lời này thì để quần áo vào giỏ, nghiêm túc nói: “Người là con chọn, nếu con không lấy thì đừng gọi mẹ là mẹ”
Kiều Tâm Duy sửng sốt, cảm thấy lòng lạnh lẽo, cô cười khan, cố gắng bình tĩnh để nói: “Ha ha ha, con chỉ nói đùa thôi mà”
Hạng Linh rất hiểu con gái của mình, đương nhiên là biết kế vặt này của cô: “Tâm Duy, lo lắng trước hôn nhân là bình thường, Giang Hạo bận rộn không có nhiều thời gian ở cạnh, con phải thông cảm với nó”
Nói rồi, Hạng Linh đi vào nhà, ngồi đối diện cô, nghiêm túc nói: “Cuộc hôn nhân này là nhà chúng ta trèo cao nên con mới cưới được người ưu tú như Giang Hạo, con gái à, chúng ta phải biết đủ.
Mấy năm nay mẹ luôn bị nhà họ Cảnh nói này nọ, đặc biệt là sau khi con và Tiểu Hải chia tay.
Con cũng biết mồm miệng của cô con rồi đấy, lời khó nghe kiểu gì cũng nói được.
Từ khi con đưa Giang Hạo về nhà thì đã giúp mẹ xả một trận, làm tốt lắm, con gái ngoan của mẹ”
Nhìn nếp nhăn bên khóe mắt và lốm đốm muối tiêu trên đầu mẹ, Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì, cô chỉ đành im lặng lắng nghe.
“Cuộc sống hôn nhân là củi gạo dầu muối, không có nhiều lãng mạn hay vui lạ, mẹ có thể thấy Giang Hạo và Tiểu Hải không giống nhau.
Giang Hạo sẽ không làm mấy chuyện như đốt nến xếp trái tim hay thả bong bóng rồi nói yêu con, nhưng cậu ấy là một người thực tế.
Người như vậy thường không có suy nghĩ lãng mạn nhưng lại có thể cho con cuộc sống ổn định, con còn lo lắng cái gì? Sau khi bị Tiểu Hải làm tổn thương nặng nề như vậy, cũng bị những đối tượng xem mắt bỏ rơi như thế kia, con còn có điều gì bất mãn với Giang Hạo?”
Những câu này đều là lời thật lòng của Hạng Linh, Kiều Tâm Duy hiểu tình huống khó xử của mẹ ở nhà họ Cảnh, mà cô cũng muốn dùng hôn nhân để rời khỏi nhà họ Cảnh con gì, vậy cô còn có thể nói gì đây? Đường là do cô chọn, cho dù con đường này chỉ toàn là gai thì cô cũng phải bỏ đi cho đến hết.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt”
Hạng Linh vỗ vai con gái, vui vẻ nói: “Được rồi, con gái ngoan của mẹ, con là hi vọng duy nhất và kiêu ngạo của mẹ.”