“Hơi hơi, ở nhà không cần em làm gì cả, trời nóng lại không muốn ra ngoài, mỗi ngày ngoài ăn với ngủ thì chơi với em trai”
“Hay là qua đây sớm hơn? Bộ phận Tài chính vừa hay đang có ghế trống, kế toán xin nghỉ sinh rồi, vẫn chưa tuyển được người.” “Còn mấy ngày nữa thôi, em vẫn nên ở nhà đợi anh qua đón em.” “Được, Thẩm Giai Dĩnh sắp ở cữ xong rồi, chắc sắp tới sẽ liên hệ với anh.” “Vâng, vậy cúp máy đi, em chuẩn bị đi tắm.”
“Đừng cúp, đừng cúp, sắp đi tắm rồi sao lại cúp máy được?”
Hạ Chí cười nói: “Người gì vậy chứ, thật là! Đừng có tạo nét.” “Chứ không phải tại mấy hôm3nay không được ôm em sao, nhớ em rồi.” “Ừ, nhớ trong lòng là được rồi, cần gì video
Em cúp máy đây, bye bye.” “Này này.” Hạ Chí dứt khoát cúp máy, khóe miệng cười rõ ngọt ngào
Cô đã dùng bao nhiêu nước mắt mới đổi được hạnh phúc giờ phút này, chỉ có cô mới biết
Thời gian hẹn đã qua ba ngày, Nguyễn Tân không đợi được nên anh gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Giai Dĩnh: [Khi nào đi kiểm tra? Chúng ta đi làm thủ tục.] Tin nhắn gửi đi, đợi cả buổi Thẩm Giai Dĩnh cũng không trả lời, anh có linh cảm không tốt
Do dự nhiều lần, anh trực tiếp gọi cho Thẩm Giai Dĩnh: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa0gọi không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau.” Nguyễn Tân không khỏi nhíu chặt mày, sao lại thế này? Gần đến lúc tan làm, ở nhà gọi điện thoại tới: “Alo, mẹ, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Ngọc Thục ở đầu dây bên kia rất lo lắng, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Con trai, con mau về nhà đi, Bí thư Thẩm đột nhiên đến nhà chúng ta, sắc mặc rất khó coi.” “Bí thư Thẩm? Ông ta đến làm gì?”
“Dù sao không phải tới thăm ba của con, giống như chất vấn con vậy, mấy lần hỏi khi nào con về.”
“Vâng, con lập tức về ngay.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn nghĩ, chắc chắn là bên phía Thẩm Giai Dĩnh xảy ra chuyện,5anh cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài
Trước đây, nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn có thể lực ngang nhau, hai người ba đều xem trọng quyền thể của đối phương nên quyết định liên hồn
Sau này Nguyễn Dũng Niên bị bệnh nên thân thể bất tiện rồi quyền thể cũng theo đó mà yếu dần.
Xã hội này, có rất nhiều người lạy cao đạp thấp, nằm ở vị trí thấp thể mới có thể cảm nhận được hàm ý bốn chữ “tình người ấm lạnh”
Mấy ngày gần đây Nguyễn Dũng Niên nằm trên giường bệnh, người đến thăm bệnh còn ít hơn người đến nói chuyện phiếm trước đây.
Nguyễn Dũng Niên biết rõ quy luật trong chuyện này, nhìn rõ được nên cũng4trở nên thanh tĩnh
Trước đây Trịnh Ngọc Thục vẫn còn than vắn thở dài, hiện giờ cũng nghĩ thông rồi
Quyền thế, địa vị, danh lợi, tất cả đều là hư vô, vững vàng sống qua ngày mới là thực tế.
Từ khi Nguyễn Dũng Niên bệnh đến nay, nhà họ Thẩm không một lần qua thăm hỏi, đừng nói là thăm, ngay cả hỏi han cũng không có, mà hôm nay đột nhiên tới thăm, tất có nguyên nhân.
Nguyễn Tấn lái xe về nhà với tốc độ nhanh nhất
Bí thư Thẩm đang nghiêm mặt ngồi trong phòng khách nhà anh, Nguyễn Dũng Niên ngồi trên xe lăn, ngồi đối mặt với ông ta
“Tân, con về rồi.” Trịnh Ngọc Thục nhanh chóng bước ra kéo cánh tay con trai,9đưa mắt ra hiệu: “Ngồi hơn hai mươi phút không nên một tiếng, con xem đi, đừng làm ba con mệt.”
Nguyễn Tân đi vào, lễ phép hỏi: “Ba, sao ba lại đến đây?” Anh quay đầu nói với Trịnh Ngọc Thục: “Mẹ, mẹ đẩy ba con vào trong nghỉ ngơi đi, con ở đây là được rồi.”
“Ừ, được.”
Trịnh Ngọc Thục đi đẩy xe lăn nhưng lại bị Nguyễn Dũng Niên ngăn lại: “Tôi không sao, thông gia hiếm có dịp tới, tôi ở đây chào hỏi cũng nên
Bà vào nhà bếp xem đi, hôm nay mời thông gia ở lại ăn cơm.” Thái độ của Bí thư Thẩm rất xấu, ông ta dứt khoát nói rõ: “Ăn cơm thì không cần đâu, tối đến để hỏi Nguyễn Tấn một chuyện.” Ông ta nhìn Nguyễn Tấn, hỏi bằng giọng điệu chất vấn: “Giai Dĩnh đi đâu rồi?” Lúc này Nguyễn Tấn mới chợt hiểu ra: “Giai Dĩnh đi rồi?..
Con thật sự không biết.”
Bí thư Thẩm chất vấn: “Hai năm nay cậu với Giai Dĩnh ở chung với nhau ra sao?” Nguyễn Tấn thẳng thắn trả lời: “Ba, con với Giai Dĩnh ở chung với nhau ra sao, con nghĩ không cần con nói nhiều chắc ba cũng biết.” Bí thư Thẩm xụ mặt, sắc mặt càng đen hơn: “Cậu thật sự không biết Giai Dĩnh đi đâu?”
Nguyễn Tấn lắc đầu, nói đúng theo sự thật: “Không biết.”
Bí thư Thẩm hừ lạnh: “Hừ, ngay cả chuyện nó mất tích năm ngày cậu cũng không biết, cậu làm chồng như thế nào vậy hả?” Trịnh Ngọc Thục thấy bất bình thay con trai: “Bí thư Thẩm, lời này của ông không đúng rồi, là Giai Dĩnh nhà ông tự đi, liên quan gì đến con trai tôi?” Nguyễn Tấn kéo mẹ lại, dịu giọng khuyên nhủ ba vợ: “Ba, Giai Dĩnh mất tích thì ba nên báo cảnh sát, tìm con cũng vô dụng.” “Báo cảnh sát? Tôi đi báo cảnh sát, vậy tất cả mọi người đều biết con gái tôi mất tích, mặt mũi tôi để vào đâu đây? Mặt mũi của cậu để ở đâu đây?”
Trịnh Ngọc Thục: “Chuyện con gái mất tích liên quan gì đến mặt mũi? Chuyện lớn như mất tích liên quan đến tính mạng, không báo cảnh sát còn đợi gì nữa?” “.” Bí thư Thẩm nghẹn lời.
Trịnh Ngọc Thục thừa cơ hỏi ngược lại: “Lẽ nào Giai Dĩnh đi cùng với ai rồi?”
“Ai chứ, đi với ai chứ? Nó đi một mình!” Bí thư Thẩm kiên quyết cho rằng như vậy: “Nguyễn Tấn, cậu liên hệ với nó cho tôi, kêu nó mau chóng quay về!”
Nguyễn Tân: “Buổi sáng con có liên lạc với cô ấy, tắt máy rồi.” “Những cách liên hệ khác thì sao? Có thử chưa?”
“Con chỉ có một số điện thoại này của cô ấy thôi.” Bí thư Thẩm cũng lo lắng, sốt ruột nên nói không lựa lời: “Cậu là chồng nó, rốt cuộc cậu làm chồng người khác thế nào vậy?”
Trịnh Ngọc Thục vừa nghe lời này thì không kìm được mà nói ra sự thật: “Bí thư Thẩm, trước khi nói nên cân nhắc xem cuối cùng là ai đúng ai sai? Rõ ràng là Giai Dĩnh có con với người khác còn sinh non
Nó với người ta bỏ trốn rồi ông còn đến nhà chất vấn con trai tôi, con trai tôi không đeo nỗi oan này đâu.”
Bí thư Thẩm trừng to mắt, mặt lộ vẻ sợ hãi, hét lớn: “Nói nhăng nói cuội gì đó! Đứa bé trong bụng Giai Dĩnh là của Nguyễn Tân!”
Trịnh Ngọc Thục: “Hai đứa nó không ở cùng nhau thì con đâu ra? Được rồi Bí thư Thẩm, ông với tôi đều hiểu, cần gì bắt tôi nói ra rõ ràng như thế? Nếu đứa bé đó đúng là con của Nguyễn Tấn, Giai Dĩnh cần gì phải lén lút đợi sinh?!” Bí thư Thẩm thẹn quá hóa giận, lớn tiếng chỉ trích: “Nguyễn Tân, còn không phải tại cậu không quan tâm và yêu thương nó hơn sao? Hiện giờ nó đi rồi, một chút tin tức cũng không có, một mảnh giấy cũng không để lại, đã đi đâu, đi với ai, có nguy hiểm hay không, trong nhà hết thảy không biết, cậu nói làm sao đây?”
Nguyễn Tấn biết trong lòng Bí thư Thẩm chắc chắn cũng lo lắng cho con gái, dù sao cũng là con gái duy nhất của mình, sao có thể không lo được? Nhưng ông ta hùng hổ mắng nhiếc thế này thật sự là không hề có lý, chỉ đơn giản là muốn tìm một con dê thể để trút giận thôi.
Trịnh Ngọc Thục không chịu được nỗi oan này, bà nói: “Ông Thẩm, ông làm cho rõ, là con gái ông bỏ nhà theo trai, con trai tôi mới là bến bị hại
Chúng tôi không tìm các người nói lý, ông lại đến khiêu khích chúng tôi trước, đây là logic gì hả? Ông hỏi chúng tôi phải làm sao đúng không? Ly hôn! Không ly hôn còn đợi gì nữa? Ly hôn!”
“Bà.Bí thư Thẩm giận đến mức nói không thành lời, cũng tự biết đuối lý
Vốn đang cho rằng nhà họ Nguyễn không biết gì, nhưng giờ hay rồi, không còn mặt mũi gì nữa
Nguyễn Dũng Niên vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ
Từ trong đối thoại của hai bên, ông có thể hiểu đại khái sự việc
Tay của ông nắm chặt tay vịn xe lăn, các khớp trên mu bàn tay đều trắng bệch
Nguyễn Tấn chú ý ba mình, kéo tay mẹ để bà đừng nói nữa
Mặc dù anh và Thẩm Giai Dĩnh không làm vợ chồng nhưng cũng là chiến hữu hiểu và tôn trọng nhau
Trịnh Ngọc Thục: “Ông Thẩm, ai cũng có ngày về hưu
Tôi nói ông biết, ông đừng ức hiếp người quá đáng.” Nguyễn Tấn kéo tay mẹ, lên tiếng khuyên giải: “Mẹ, đừng nói nữa, con không sao.”
“Con trai, con nói hay quá rồi, người ta ức hiếp con cũng coi như ức hiếp nhà mình, ngay cả mẹ với ba con cũng bị ức hiếp chung
Trước đây ông ta vẫn thường đem đồ qua nịnh nọt ba con, giờ thì hay rồi, trèo lên cao rồi ngay cả mắt cũng leo tới đỉnh đầu.” Đối với chuyện này, Trịnh Ngọc Thục cũng thổn thức
Nguyễn Tấn vỗ vỗ vai mẹ mình để bà đừng nói nữa
Bí thư Thẩm tự cảm thấy không còn mặt mũi trách Nguyễn Tấn, thể là nhẹ giọng nói: “Nếu như Giai Dĩnh tìm cậu, cậu bảo nó mau chóng về nhà, chí ít báo bình an cho trong nhà biết
Mẹ nó cũng lo lắng đến mức nằm viện rồi.” Nói xong ông ta dứt khoát đi ngay, cả lời chào từ biệt cũng không có.
Nhìn theo bóng lưng Bí thư Thẩm, trong mạnh mẽ mang theo sự bất đắc dĩ, trong hiên ngang mang theo tang thương, anh cũng không muốn tính toán với ông ta, anh gọi với theo bóng dáng ông: “Ba, hai người phải chú ý sức khỏe
Nếu có tin tức của Giai Dĩnh, con sẽ báo ngay cho ba biết.”
Bí thư Thẩm hơi dừng một lát, không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay, sau đó đi nhanh ra ngoài cho đến khi biến mất
Ẩmĩ qua đi, cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh trở lại, dì giúp việc vẫn trốn trong nhà bếp không dám ra ngoài, lúc thu dọn tách trà cũng biết điều không nói câu nào
Trịnh Ngọc Thục ngồi bên cạnh xe lăn để an ủi chồng: “Ông nó à, ông nhìn rõ người ta chưa? Đừng giận, chúng ta nên vui mừng mới đúng, nhìn rõ ai là quỷ để sau này đừng qua lại.”
Nguyễn Dũng Niên hỏi: “Giai Dĩnh thật sự từng có thai?”
Trịnh Ngọc Thục: “Chứ không phải sao, có điều không giữ được đứa bé, có lẽ tội nghiệt của người nhà này quá nặng nên đứa bé không muốn đến
Ông cũng đừng trách chúng tôi không nói cho ông biết, chúng tôi cũng sợ ông không chịu nổi.”
“Không có gì là không chịu nổi cả.” Nguyễn Dũng Niên hỏi lại: “Tôi đã từng tuổi này rồi, còn có gì không chấp nhận được nữa?” Nguyễn Tấn nói: “Thật ra con và Thẩm Giai Dĩnh đã bàn với nhau đợi cô ấy ở cữ xong thì ký giấy ly hôn
Mấy hôm nay con vẫn đợi tin của cô ấy
Con nghĩ có lẽ chuyện của bọn họ lại bị Bí thư Thẩm biết được cho nên mới đột nhiên bỏ trốn.” Trong lòng anh âm thầm nghĩ, rốt cuộc lần này hai người đã bỏ trốn thành công
Nguyễn Dũng Niên: “Nghe lời con nói thì con biết Giai Dĩnh có người bên ngoài từ lâu rồi hả?”
Nguyễn Tân: “Hồm kết hôn cô ấy đã nói với con rồi
Họ đã ở bên nhau nhiều năm, dù thế nào thì ba cô ấy cũng không đồng ý, bỏ trốn mấy lần đều bị ba cô ấy bắt về
Anh chàng kia còn bị đánh mấy lần nhưng cũng không tách hai người họ ra được, kết hôn cũng vậy
Bọn con vốn định sau một năm sẽ tìm dịp thích hợp để ly hôn.”
Trịnh Ngọc Thục đau lòng nhìn con trai: “Ly hôn đi, làm sớm đi, hôn nhân dị dạng thể này không có hạnh phúc
Ông nó, ý ông thể nào?” Nguyễn Dũng Niên im lặng một lát rồi thở dài và nói: “Tân, khó cho con rồi, là ba có lỗi với con.”