Sau này đến kì hạn một năm, cô ấy không nói tới hẹn ước đó, con không vội nên không đề cập.”
Bí thư Thẩm vẫn giữ vẻ mặt tức giận, Nguyễn Tấn không nhìn ra được sự thay đổi trong lòng ông, anh dịu giọng nói: “Sau đó cô ấy mang thai, cô ấy muốn sinh đứa trẻ nên chúng con thỏa thuận sẽ ly hôn sau khi sinh con
Thỏa thuận ly hôn đã công chứng rối, trên đó viết rõ đứa trẻ không có quan hệ máu mủ với con
Chuyện sau đó ba cũng biết, Giai Dĩnh bất hạnh sẩy thai, cơ thể cô ấy bị thương, toàn bộ tinh thần đều suy sụp.”
“Bây giờ cô ấy bỏ nhà trốn đi không thể làm hết thủ tục, con nghĩ cô ấy đi rất gấp
Tại sao cô ấy không liên hệ3với ai? Còn không phải sợ bị ba bắt được sao? Có ai muốn bỏ nhà ra đi lang thang khắp nơi chú: Nếu không phải Giai Dĩnh không còn hi vọng gì ở đây thì sao lại đi chứ?”
Nguyễn Tấn vừa nói vừa để ý cảm xúc của Bí thư Thẩm
Vẻ mặt ông không thay đổi nhiều, trước sau vẫn là sự căm tức: “Con không biết bây giờ Giai Dinh ở đâu, sống thế nào
Nghe nói người đàn ông của cô ấy bị ba ép cho không thể tìm việc ở Đô Thành nên đành phải đi nước ngoài gây dựng sự nghiệp
Gây dựng sự nghiệp rất gian khổ, gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài càng khó hơn
Ai biết là cậu ta kiếm được tiền hay lỗ vốn?”
“Con nghĩ Giai Dĩnh không phải loại người chỉ biết yên0vui trong tổ ấm mà tiêu xài
Với tính cách của cô ấy thì sẽ thà chịu khổ một chút để sống tự do
Ba biết mà, từ nhỏ Giai Dĩnh đã là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mười ngón tay không chạm nước
Ba nỡ để cô ấy chịu khổ hay sao?” “Con chắc chắn phải ly hôn
Đúng như ba nghĩ, hôm nay con đến đây là khuyến ba buông tha, chỉ cần ba đồng ý chấp nhận họ thì Giai Dĩnh sẽ trở về.”
Bí thư Thẩm giận tím mặt: “Hừ, một tên mọt sách nghèo như cậu ta cũng muốn cưới con gái tôi? Không nghĩ xem mình có bao nhiêu phân lượng? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không có cửa đâu!” Nguyễn Tấn khuyên tiếp: “Chớ khinh thường thiếu niên nghèo, sao ba không thể5hiểu đạo lý đơn giản như vậy nhỉ? Trước kia cậu ta là một sách nghèo, nhưng nhiều năm như vậy, nếu không phải ba chèn ép làm cậu ta không tìm được công việc rồi còn đánh cậu ta bị thương hết lần này tới lần khác, bây giờ có khi cậu ta đã trở thành người đàn ông thành công rồi
Ba vẫn chưa thấy rõ hay sao? Đánh kiểu nào cũng không tách họ ra được, dù không danh không phận cũng muốn ở bên nhau
Giai Dĩnh yêu cậu ta sâu đậm là vì người đàn ông này cũng không bạc tình với Giai Dinh
Nếu là con thì đã bỏ cuộc từ lâu rồi.”
“Lúc trước bạ và ba con muốn hai nhà làm thông gia là để kết hợp hai nhà mạnh với nhau, nhưng có tác dụng gì?4Ba con bệnh là mất hết, ba ngồi tới vị trí này còn muốn leo lên trên nữa ư? Ba xem lại số tuổi của ba đi, với tuổi tác này của ba, ngồi ở vị trí này đã cao nhất rồi
Có thể ba chưa đến được tầm như của ba con cho nên chưa nghĩ thông, nhưng bà con đã nghĩ thông rối
Bây giờ ông chỉ muốn thừa dịp còn sống được bế cháu trai thôi.”
Nếu Giai Dĩnh không sẩy thai thì đứa trẻ kia là cháu ngoại của ba
Sẩy rồi thì thôi, chúng ta còn có tương lai
Nếu Giai Dĩnh muốn sinh con thì chắc chắn cũng là con của cậu ta
Chẳng lẽ ba không muốn cháu ngoại mình được ba thương yêu? Sao ba muốn mạo hiểm mất đi con gái vì cái gọi là mặt mũi với9danh tiếng chứ? Có gì quan trọng hơn gia đình đoàn tụ đâu?”
Giờ phút này, Bí thư Thẩm luôn hùng hổ lại câm nín
Con hổ già cả ốm đau chỉ còn vẻ ngoài đáng sợ, nhưng trong lòng lại chỉ là một ông già đáng thương mất đi cô con gái mà còn bị người khác cười nhạo thôi.
Đúng thế, chẳng lẽ ông không muốn con cháu đầy đàn sao? Chẳng lẽ ông không muốn ba hiền con hiểu ư? Sao cứ ép con gái phải hận ông tận xương tủy rồi bỏ trốn với người ta chứ? Đôi mắt tang thương của Bí thư Thẩm dần dần rưng rưng, ông quay đầu sang một bên, tuyệt đối sẽ không để người khác thấy được sự mất mát của ông
Nguyễn Tấn cũng biết điều ngừng lại
Anh uống một ngụm trà, trà nóng đã trở thành trà lạnh, trong ngọt còn kèm chút đắng cay, có một mùi vị khác
Vào thu, gió thổi mạnh, lá rụng đầy, lá cây ngô đồng lâu năm trong vườn nhà họ Thẩm rung rinh xào xạc, bay xuống theo gió
Bí thư Thẩm nghe tiếng và quay đầu nhìn
Lá cây ngô đồng to bằng bàn tay chao qua chao lại và rơi xuống
Ông bỗng nhớ đến thời thơ ấu của Giai Dĩnh, có một lần cố nghịch ngợm muốn leo lên cây, nhưng vì sức lực quá nhỏ nên không túm được điểm tựa, không thể nào leo lên được.
“Ba ơi ba, bế con lên đi.” Ông không nói lời thừa mà bế con gái lên cho cô cười trên cổ mình: “Với đến chưa?”
Hồi nhỏ Thẩm Giai Dĩnh rất to gan, ôm lấy cành cây bên trên, cộng thêm được ba giúp đỡ nên cô có thể ngồi hẳn lên cây, hơn nữa còn muốn trèo lên trên.
“Giai Dĩnh, không thể lên nữa, ba không với tới con được.” “Không với được mới tốt
Con muốn trèo lên, đứng thật cao để nhìn thật xa.” Nói rồi, Thẩm Giai Dĩnh từ từ trèo lên trên, mỗi bước chân đều rất cẩn thận
Bí thư Thẩm sợ hết cả hồn, nhìn con gái chằm chằm, sợ cô hụt chân ngã xuống: “Xuống đây, mau xuống đây, lên nữa sẽ ngã đấy.” Thẩm Giai Dĩnh không ngừng trèo lên trên
Cây ngô đồng cao lớn, cành nhiều nên leo lên rất dễ dàng
Nhưng khi nhìn xuống dưới, cô mới phát hiện mình cách ba rất xa, cũng cách mặt đất rất xa, nên cô sợ hãi.
“Ba ơi, con sợ.” “Sợ thì xuống đây, ba ở đây bảo vệ con, con xuống từ từ.”
Thẩm Giai Dĩnh nghe vậy thì cẩn thận trèo xuống theo lối cũ, cuối cùng trở lại vòng ôm của ba an toàn
Bí thư Thẩm càng nghĩ thì kí ức càng nhiều, hình ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng
Mà những phần lớn những ký ức đó đều là lúc con gái còn nhỏ
Ông làm bạn với con gái ở thời thơ ấu nhưng lại vắng mặt vào thời thanh xuân của con
Lúc ấy, công việc của ông càng ngày càng bận
Chúc càng cao, áp lực càng lớn nên quan hệ với con gái cũng càng ngày càng xa cách
Con gái ông có sự ương bướng giống ông, sẽ cố hết sức mình vì một mục đích
Lúc cô học đại học năm hai, đột nhiên về nhà bảo muốn chuyển ngành
Ông đã nói với cô một câu, muốn chuyển ngành thì phải dựa vào chính sức mình, ông sẽ không phí sức vào chuyện vô ích như thế
Ông còn tưởng rằng cô sẽ bỏ suy nghĩ chuyên ngành, nhưng sau kỳ nghỉ hè, Thẩm Giai Dĩnh đã chuyển ngành bằng chính sự cố gắng của mình, ngay cả người ba như ông cũng á khẩu không nói gì được
Sau đó, con gái yêu đương đối phương là hàng xóm cũ của họ, là một tên nhóc tầm thường
Ông kiên quyết phản đối
Cô con gái ông bồi dưỡng 20 năm, giỏi giang và trong sáng như thế, phải là người đàn ông xuất sắc ngang tầm mới có thể xứng với cô.
Qua việc này, quan hệ của ông và con gái lạnh dần
Mười năm, mười năm nay ông chưa từng thấy nụ cười trên mặt con gái.
Ông không bao giờ quên ngày hôm đó
Hôm đó vợ từ bên ngoài về, mắt sưng vù và cổ họng khàn đặc, đợi ông truy hỏi mãi vợ mới nói sự thật cho ông biết
Con gái của ông, hòn ngọc quý trong tay ông đã mang thai sáu tháng và thai đã chết trong bụng
Ông đau lòng vô cùng.
Phản ứng đầu tiên của ông là chất vấn Nguyễn Tấn
Ông cũng đã bấm số rồi nhưng lại nghĩ không thể gọi cuộc gọi này
Ông hiểu con gái mình
Giai Dĩnh và Nguyễn Tấn thể nào ông cũng rõ ràng
Chuyện mang thai lớn thể còn lừa người trong nhà, lại lịch của đứa trẻ này chắc chắn không rõ ràng
Nếu ông gọi cuộc gọi này thì cuộc hôn nhân của con gái sẽ kết thúc.
Sau đó ông nhẫn nhịn, vừa nhớ con gái, vừa chịu đựng các đồng nghiệp bàn tán
Nhưng ai ngờ, Giai Dĩnh bỏ trốn với người đàn ông kia thừa lúc ông không để ý
Lần này ông không điều tra được manh mối nào.
Chuyện càng kéo dài ngày nào thì bên ngoài càng nhiều lời đồn đại vớ vẩn
Con gái ông đeo cái danh mang thai ngoài luồng, người người cười nhạo nhà họ Thẩm, danh tiếng ông khổ tâm tích góp cả đời cũng mất hết
Đứa con gái to gan của ông đã làm hỏng hết mọi thứ
Nguyễn Tấn thấy ông nhìn cây ngô đồng ngoài kia chằm chằm rất lâu mà không phản ứng gì nên khẽ gọi: “Ba? Ba?” Bí thư Thẩm tỉnh táo và quay lại, đôi mắt ông tràn ngập sự cô đơn
Ông thở dài và nói: “Tân, tôi biết rõ cậu cũng có người ở bên ngoài
Sao? Không đợi được nữa à?”
Nguyễn Tấn không lùi bước, dù sai nhưng anh cũng nắm lý: “Vâng, đúng là con không đợi được nữa
Không ai hi vọng có sự cản trở trên con đường theo đuổi hạnh phúc của mình
Cuộc hôn nhân có tiếng không có miếng của con và Giai Dĩnh chính là sự cản trở đó.” Bí thư Thảm cười khinh thường: “Ha? Cản trở?” Ông lạnh lùng hỏi ngược lại: “Lúc cậu cưới con gái tôi sao không nói là cản trở đi?”
Nguyễn Tấn nói với lời lẽ chính đáng: “Trước khi cưới con đã phản đối nhiều lần nhưng có ai chịu nghe con đâu? Ba có thể ép buộc Giai Dĩnh khuất phục, ba con cũng có cách ép con vào khuôn khổ
Giai Dĩnh nói cô ấy không phản kháng được thì con phản kháng một mình kiểu gì?” Bí thư Thẩm há mồm cứng họng nhưng không cãi lại được câu nào
“Cuộc hôn nhân của con và Giai Dĩnh là sai trái, vốn không nên tồn tại
Việc ba không chịu tác thành cho Giai Dĩnh và việc con ly hôn không xung đột nhau
Con chắc chắn phải ly hôn.”
“Dù sao ba cũng là người lớn nên con mới đến nhà nói chuyện với ba, nếu không bàn bạc được, nếu Giai Dĩnh không xuất hiện thì con sẽ khởi tố ly hôn.” Bí thư Thẩm tức giận, uy hiếp: “Cậu dám?”.
“Có gì mà con không dám chứ?” Nguyễn Tấn cũng bắt đầu cứng rắn, dù sao cũng trẻ tuổi nên giọng vang dội hơn Bí thư Thẩm: “Sau khi cưới chúng con đã ở riêng, con có thỏa thuận ly hôn đã công chứng, cũng có bằng chứng chuyện Giai Dĩnh ngoại tình có thai
Mặc dù cô ấy không xuất hiện những tòa vẫn có thể xử ly hôn, ít nhất là ba tháng, lâu nhất là nửa năm, tuyệt đối không quá nửa năm, con vẫn có thể ly hôn.”