Trải qua nhiều chuyện như vậy, cơ thể ốm đau, trong lòng đau đớn, cảm thấy bất đắc dĩ với ba mẹ, cảm thấy có lỗi với người yêu, cảm thấy thất vọng với cuộc sống, rất dễ khiến người ta trào dâng những cảm xúc tiêu cực.
“Thật sao, đó là em nghĩ vậy, em hỏi cậu ấy chưa? Có lẽ nếu em chết, với cậu ấy mà nói đó là sự tra tấn cả đời
Cậu ấy lấy vợ sinh con nhưng trong lòng vẫn nhớ em, không hề có động lực với cuộc sống, rồi lại đối xử với người nhà bằng tình cảm nhạt nhẽo, khiến cho vợ và gia đình của cậu ấy phải chịu đựng sự tra tấn hơn thế nữa.”
Thẩm Giai Dĩnh kinh ngạc nhìn Nguyễn Tấn
Nguyễn Tân nói tiếp: “Em và3tôi đều đã trải qua nỗi đau mất người yêu, không có gì đáng trân trọng hơn việc hai người ở bên cạnh nhau
Chúng ta phản kháng, chúng ta còn sống, vì có thể ở bên cạnh người ấy
Nếu đã ở bên nhau thì hãy trân trọng, nếu em không trân trọng, cũng đừng hận ông trời không cho hai người cơ hội.”
Lời nói của Nguyễn Tân khiến Thẩm Giai Dĩnh hiểu rõ, cô mỉm cười gật đầu: “Ừm, em biết, cảm ơn anh.” Nguyễn Tấn ngồi một lát rồi chào tạm biệt, anh còn có việc phải làm.
Hôm đó, vào buổi sáng lúc Hạ Chí ra ngoài mua thức ăn, thấy hoa violet trong tiệm hoa nở rất đẹp, những đóa hoa nhỏ màu tím chen chúc nhau, thế là mua hai chậu về nhà.
Cô đặt0hoa violet trên bàn trà, hai chậu nhỏ đặt bên cạnh nhau, tại nơi dễ thấy nhất ở phòng khách, mở rèm ở ban công, cả nhà tràn ngập ánh nắng và sức sống
Khi cô đang sửa sang lại “chiến lợi phẩm” mới mua, bỗng nhiên của vang lên tiếng mở khóa, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ Nguyễn Tấn quên thứ gì nên về nhà lấy?
Cô đứng dậy mở cửa ra: “Quên thứ gì à?..
A, bác...” Làm cô kinh ngạc chính là một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp đang đứng ở trước cửa
Nhìn khuôn mặt đã hơi lớn tuổi, bà đang tra chìa vào ổ khóa
Hạ Chí nhìn bà, nhìn chìa khóa trên cửa, cô căng thẳng đến mức không thở nổi: “Bác là?”
Trịnh Ngọc Thục đoan trang nói: “Cháu là Hạ Chí phải không?”
Hạ5Chỉ sợ ngay cả người, cà lăm không thể nói một câu hoàn chỉnh: “Cháu cháu cháu..
là..
là Hạ Chí...” Cô mở cửa và nhường đường: “Mời bác vào ạ.”
Trịnh Ngọc Thục đi vào, xem xét bên trong
Nếu không có Hạ Chí ở đây, bà cho rằng mình đi nhầm chỗ, phòng khách sáng ngời này, màu sắc ấm áp này là nhà của con trai bà thật sao? Hạ Chí đứng ở cửa, cũng không biết nên làm gì tiếp theo, cả người đều trong trạng thái ngẩn ngơ.
Trịnh Ngọc Thục nhìn hết chỗ này lại đến chỗ kia, rốt cuộc ngôi nhà này cũng trông giống nhà rồi, lại nhìn cô gái này, da trắng mặt xinh, mắt ngọc mày ngài, bề ngoài xinh đẹp như con gái cưng của gia đình trung lưu, cũng có4sự khéo léo của tiểu thư dòng dõi.
Bà khẽ mỉm cười, rất hài lòng, hài lòng với cách trang trí trong nhà, cũng hài lòng về cô gái này.
“Chào cháu, cháu đừng căng thẳng, bác là mẹ của Nguyễn Tấn
Bác chỉ ngang qua đây, tiện đường ghé thăm một lát.”
Hạ Chỉ càng căng thẳng hơn: “Chào bác, bác uống trà không ạ?”
“Không cần, cháu đừng bận rộn, bác sẽ đi ngay ấy mà.”.
“Dạ...” Hạ Chí gật đầu, hai chân như bị đóng đinh trên nền gạch, không di chuyển được
Trịnh Ngọc Thục thấy bên chân cô có hai cái túi trong suốt, là túi mua sắm ở siêu thị gần đây, là túi rất lớn: “Cháu mua thức ăn à?”
“Vâng ạ.”
“Không phải có dì Phương sao?”
Hạ Chí thành thật nói: “Dì Phương bị cảm, tuần này dì9ấy không tới, nên cháu tự đi mua.”
Trịnh Ngọc Thục nhìn rồi hỏi: “Mua gì vậy cháu?”
Hạ Chỉ: “Mua rất nhiều ạ, thịt bò, sườn, đều rất tươi nên cháu mua nhiều một chút, còn có khoai từ và cà chua nữa.”
Trịnh Ngọc Thục: “Cháu biết nấu ăn à?”
Hạ Chí: “Dạ, biết một chút..
hay là bác ở lại ăn cơm ạ?”
Trịnh Ngọc Thục cười: “Không được không được, lần sau đi.” Bà tỉ mỉ quan sát cô gái này
Trước đây chỉ nghe con trai kể, bây giờ gặp mặt, quả thật giống như lời con trai bà, vừa gặp lần đầu bà đã rất thích
Hạ Chí bị nhìn đến nỗi hốt hoảng, lại không biết nói gì, căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi
Trịnh Ngọc Thục: “Bác đi trước, hôm nào về nhà ăn cơm cùng Tân nhé.” “...” Trong giây lát Hạ Chí không thể tỉnh táo lại được, đầu óc không hoạt động
“Cháu không cần tiền đâu, cứ làm việc của mình đi, bác đi đây.” Đóng cửa lại, Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm, thầm than một câu dưới đáy lòng, mẹ của Tân? Sao bác ấy lại đột ngột tới đây? Buổi tối, Nguyễn Tấn tan làm về nhà, Hạ Chỉ kể lại chuyện này cho anh nghe, ban đầu anh trầm ngâm một lát, sau đó thờ ơ nói: “Mẹ bảo em về nhà ăn cơm, đây là chuyện tốt.”
***
Sau nửa tháng, nhờ có mẹ và người yêu làm bạn và chăm sóc cẩn thận, cuối cùng Thẩm Giai Dĩnh đã có thể ra viện
Chuyện đầu tiên cô làm sau khi ra viện là đến Cục Dân chính với Nguyễn Tấn để làm thủ tục cuối cùng.
Thủ tục ly hôn hoàn thành rất nhanh chóng, giấy kết hôn được đổi thành giấy chứng nhận ly hôn ngay tại chỗ, khoảnh khắc con dấu in nổi được đóng xuống, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Do cơ thể Thẩm Giai Dĩnh còn yếu nên cô ngồi xe lăn, Nguyễn Tân đẩy cô vừa nói vừa cười rời khỏi Cục Dân chính.
Bà Thẩm chờ ở cửa, thấy bọn họ ra thì nhanh chóng lên đón: “Để mẹ, Giai Dĩnh, con có một không?”
Thẩm Giai Dĩnh mỉm cười: “Mẹ, con không cần làm gì, sao lại mệt được?” Nguyễn Tấn vẫn kính trọng chào: “Chào dì ạ.”
Bà Thẩm nói đùa: “Ôi, dì thấy cháu gọi mình là dì nghe thoải mái hơn.”
Ba người đều cười, bà Thẩm đỡ Thẩm Giai Dĩnh từ từ ngồi lên xe, Nguyễn Tấn giúp cất xe lăn vào cốp xe, sau đó vẫy tay cười và chào tạm biệt
Bọn họ biết rõ, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, chỉ thầm chúc phúc cho nhau mà thôi.
Lần này Nguyễn Tấn cũng không có dịp gặp Triệu Nhất Mặc, anh và Thẩm Giai Dĩnh đều ăn ý “giấu” đi người yêu mình
Anh nghĩ, nếu không có mối quan hệ lúng túng bây giờ, có lẽ anh và Triệu Nhất Mặc sẽ trở thành bạn bè
Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, Nguyễn Tân không đến công ty mà đi thẳng về nhà
Khi đi ngang qua tiệm hoa ở cổng tiểu khu, anh dừng xe mua một bó hoa hồng đỏ thật to, còn cố tình bảo nhân viên cửa hàng bọc lại đẹp một chút.
Trước cửa, anh giấu hoa ra sau lưng, sau đó nhấn chuông cửa
Hạ Chí đang tập yoga trong nhà, chuông cửa vừa vang lên, cô cảm thấy hơi bực mình, ai đến vào giờ này chứ? Cô cầm khăn mặt lau mồ hôi, đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, lúc ấy cô bật cười
Vừa mở cửa, cô giả vờ giận dỗi nói: “Không phải anh có chìa khóa à? Còn nữa, trốn việc về nhà sẽ bị trừ tiền lương đó.” Một tay Nguyễn Tấn chắp sau lưng, một tay khác nắm cánh tay của cô kéo mạnh lại gần lồng ngực mình
Hạ Chí đẩy anh nói: “Làm gì đó, trên người em toàn là mồ hôi.” Nguyễn Tấn cúi đầu nhìn cô, cô mặc rất mát mẻ, áo ba lỗ màu trắng và quần đùi xanh nhạt, trên đầu búi tóc củ tỏi, dưới chân mang dép xỏ ngón, trên da cô phủ một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt hồng hào trắng nõn như quả trứng gà vừa bóc vỏ, cả người toát lên hơi thở thiếu nữ
Đừng nói là ba mươi, nói cô ấy mười tám cũng tin nữa là.
“Hôm nay em mặc ít thật đấy.” Lần đầu Nguyễn Tấn thấy cô mặc như thế nên hơi vui sướng, cũng hơi lo âu, so sánh với cô, anh già thật rồi.
Hạ Chí cười nói: “Em đang tập yoga, sao đột nhiên anh về vậy?” Cô nở nụ cười rạng rỡ, thấy vậy Nguyễn Tấn ngẩn ngơ, nhịp tim cũng lỡ mất nửa nhịp
Hạ Chí vẫy vẫy tay trước mặt anh: “Này, em hỏi anh đấy.” Một tay Nguyễn Tấn ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay khác từ phía sau lưng đưa lên phía trước, tay anh đang cầm hoa, một bó rất to, anh nói: “Hoa tươi tặng người đẹp, hoa hồng xinh đẹp nhất xin tặng cho cô gái anh yêu nhất.”
Hạ Chí bật cười và nhận hoa, bó hoa thật lớn, hơi nặng
“Sao hôm nay miệng anh ngọt ngào thế? Còn tặng hoa quê mùa thế này, có chuyện gì vui hả?” Nguyễn Tân không trả lời mà hỏi lại: “Tặng hoa quê mùa à?” Hạ Chí bật cười, thật sự là không nhịn nổi: “Quê thì quê, nhưng em rất thích.” Nguyễn Tấn nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn môi của cô: “Anh yêu em, cô gái bé bỏng của anh.” Trái tim của Hạ Chí rạo rực không biết đã bay đi đâu rồi, khuôn mặt đỏ ửng, bên tai và cổ đều đỏ
Cô cúi đầu xuống, lấy hoa che mặt, thẹn thùng nói: “Đứng ở cửa nói mấy lời này, anh không cảm thấy nghe hơi buồn nôn à?”
Nguyễn Tấn vòng một tay ôm lấy cô và kéo cô vào nhà, anh rất vui, khóe miệng vẫn nở nụ cười rất tươi.
Hạ Chí thấy dáng vẻ đó của anh, cũng không kìm được nụ cười: “Hôm nay sao thế: Thăng chức tăng lương? Hay là trúng số độc đắc?”
“So với mấy cái đó thì chuyện này còn vui hơn.” Nguyễn Tấn cầm bó hoa để sang một bên, sau đó lấy một tờ giấy chứng nhận từ trong túi ra: “Em xem đi, mới vừa ra lò.”
Hai mắt Hạ Chí tỏa sáng, cô chớp mắt để mình nhìn rõ ràng hơn, mặc dù còn chưa mở ra, nhưng cô đã bật khóc, mũi chua xót, nước mắt chảy xuống
Cô che miệng, nức nở nói: “Thật ư?” “Đương nhiên là thật, anh cũng không dám làm một giấy chứng nhận giả đưa cho em xem
Cô bé ngốc, khóc cái gì, đây là việc đáng vui mà.” Nguyễn Tấn vừa lau nước mắt của cô, vừa an ủi
Hạ Chí lắc đầu, vừa khóc vừa cười, rất ngốc nghếch: “Em vui lắm, lúc nào vậy, sao anh không nói với em sớm hả?” “Bởi vì trước đây đã hẹn Thẩm Giai Dĩnh xử lý thủ tục cho xong nhưng chưa thể thực hiện được, anh sợ anh nói sớm, đến lúc đó lại vì một vài lý do nào đó mà không thể hoàn thành, làm em thất vọng
Nên lần này chờ làm xong mới nói cho em biết
Hôm nay cô ấy xuất viện, bọn anh đến Cục Dân chính xử lý ly hôn, anh về nhà nói với em đầu tiên đấy
Tiểu Chí, anh tự do rồi.” Hạ Chí cầm giấy chứng nhận ly hôn của anh, mở ra, cẩn thận đọc một lượt, xác định chắc chắn, cô sà vào lồng ngực anh òa khóc, kích động đến mức không nói thành lời
Nguyễn Tân cũng rất kích động, anh vỗ lưng của cô và bảo: “Đừng khóc, em còn khóc nữa, người khác sẽ tưởng rằng anh đang ức hiếp em.” Hạ Chí vừa khóc vừa nói: “Mẹ em mới gọi điện thoại hỏi em, hỏi em đã đến nhà anh chưa, hỏi em khi nào để hai bên ba mẹ gặp nhau
Anh biết em là người rất nhạy cảm mà, em chỉ đành nói là gần đây anh bận rộn công việc, còn em cũng đang tìm việc làm, tóm lại là lấy cớ công việc đuổi khéo mẹ em.”
Anh biết em chịu uất ức, việc mẹ em muốn, chúng ta sẽ từ từ thực hiện từng cái một
Tiểu Chí, tối nay em đến nhà anh, gặp ba mẹ của anh, ba mẹ chồng tương lai của em nhé.”
“Hôm nay? Có phải hơi đột ngột không?” “Không chỉ một mình mẹ em đang chờ, mẹ anh cũng đang chờ, tối nay về nhà anh ăn một bữa cơm đi.”