Thời gian dài như vậy, bên cạnh Nguyễn Tấn không hề thiếu phụ nữ, nhưng những người phụ nữ ấy đều như là nước chảy
Chỉ có người phụ nữ tên là Hạ Chí này, Nguyễn Tấn dường như rất coi trọng Hạ Chí.
Nhá nhem tối, trong cơn mưa sa gió giật, nước mưa lạnh băng, gió lạnh thấu xương, Nguyễn Tấn ngừng xe ở ngã tư, bung dù đi đón Hạ Chí.
Gió kèm mưa tạt xối xả, kể cả có che dù nhưng trên người Nguyễn Tấn cũng ướt nhẹp
“Chờ sốt ruột rồi hả? Đi nào, ôm anh.”
Nhìn khuôn mặt ẩm ướt của anh, Hạ Chí cảm động không nói thành lời, cô ôm eo của anh, áp sát vào lồng ngực anh, trốn ở dưới dù và đi theo anh lên xe.
Trong3xe mở điều hòa, vừa ngồi vào đã cảm thấy ấm áp dễ chịu
Nguyễn Tấn chưa kịp lau khô nước ở trên người, cầm một chiếc túi giữ ẩm đưa cho cô, vẫn còn nóng: “Mau ủ ấm tay đi..
Cúi đầu qua đây, anh lau tóc giúp em.”
Hạ Chỉ tò mò hỏi: “Cái này ở đâu ra thế?”
Nguyễn Tấn vừa giúp cô lau khô tóc vừa nói: “Trợ lý Thẩm mua cho con gái, anh thấy nên lấy dùng.” Hạ Chí bật cười: “Bá đạo thế, vậy trợ lý Thẩm về nhà phải ăn nói với con gái thế nào?” Nguyễn Tấn nhíu mày: “Đó là chuyện của anh ấy.” Hạ chí cũng cầm khăn mặt giúp anh lau nước mưa trên người: “Em không sao, nhưng anh đấy, cả người đều ướt0như chuột lột rồi.” Bọn họ làm hành động thân mật rất tự nhiên, không hề quan tâm đến cảm xúc của Chu Minh Diễm đang ngồi ở ghế sau
Cô ta ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ...”
Lúc này Hạ Chí mới biết ghế sau có người: “Ôi, làm tôi giật cả mình, Chu tổng cũng ở đây à?”
Chu Minh Diễm nặn ra một nụ cười và nói: “Đúng vậy, tôi và Nguyễn tổng phải đi bàn chuyện công việc.” Hạ Chí mỉm cười: “Ồ, Tân đã nói với tôi rồi..
Chu tổng, răng chị dính son môi kìa.” “...” Trong chớp mắt Chu Minh Diễm hóa đá, mặt tái cả đi, im lặng lấy ra gương nhỏ trong túi xách để sửa sang lại
Giờ cao điểm lúc tan làm, cộng thêm thời tiết rất5khắc nghiệt, giao thông hoàn toàn ùn tắc, nhưng đối với cặp tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt như họ mà nói, chuyện này không hề ảnh hưởng tâm trạng chút nào.
Trong xe đang phát một bản tình ca thư giãn, là ca khúc gần đây hai người thường nghe, cũng là bài hát Nguyễn Tấn thường hát cho cô nghe
Đối với họ, mỗi một ca khúc đều là một hồi ức đẹp.
Nguyễn Tấn bỗng nhiên đề nghị: “Cuối tuần này đi nghe nhạc không?” “Anh rảnh à?”
“Dồn việc lại thì sẽ có, anh sẽ sắp xếp một chút.” Nguyễn Tấn kề sát người tới nhìn cô: “Nể mặt không? Cô bé?”
Hạ Chỉ cười đẩy anh ra: “Lo lái xe đi.”
Nguyễn Tấn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không phải anh không muốn4lái, là do phía trước không nhúc nhích mà..
Nể mặt không? Cô bé?” Anh hỏi lại lần nữa
“Nể mặt nể mặt, vậy để em xem cuối tuần này có concert của ai, nếu không có ngôi sao em thích thì không đi đâu.”
“Được, em xem thử đi.”
Nói đoạn, Hạ Chí lấy di động ra tìm kiếm: “Đặng Tử Kỳ, Trần Dịch Tấn, Ngũ Nguyệt Thiên, Trương Kiệt, Từ Giai Oánh, anh muốn nghe ai nào?” “Ai cũng được, em chọn người em thích đi.” Hạ Chỉ cười nói: “Em thích nghe anh hát, về nhà anh hát cho em nghe là được.” Cô nhìn anh, dùng ánh mắt khiêu khích anh, dám hát bây giờ luôn không?
Nguyễn Tân đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của cô, anh sờ đầu của cô, dỗ dành9nói: “Đừng làm loạn.” “Ha ha, được tha anh đó, vậy chúng ta sẽ chọn..
Ngũ Nguyệt Thiên nhé, thế nào?” Ngay lúc đó, Chu Minh Diễm ở phía sau rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng nói một câu: “Nông cạn.”
Nguyễn Tấn cố tình nói to: “Được, vậy Ngũ Nguyệt Thiên, anh thích nghe nhạc của bọn họ.” Hạ Chí cười anh nham hiểm, nhưng cô cũng sung sướng trả lời: “Dạ, vậy em đặt hai vé trước..
Ơ, hết rồi, hết vé rồi.” Nguyễn Tân nói tiếp: “Không đặt trước nữa, đến trực tiếp mua vé chợ đen vậy, muốn nghe ca nhạc cũng không dễ chút nào.” Xe vừa đi vừa dừng, Nguyễn Tấn và Hạ Chí cười nói suốt dọc đường, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nhưng Chu Minh Diễm ngồi ở phía sau thì rất buồn phiền, trong lòng chửi đổng một vạn lần
Khi bọn họ đến Vinh Gia Tiểu Viện, sắc trời đã đen ngòm, mà phía Thôi Nghệ vẫn chưa tới, có lẽ là do trời mưa nên tới trễ.
Vinh Gia Tiểu Viện là một tổ hợp viện được cải tạo lại thành nhà hàng tư nhân, là một trong số nhà hàng tổ hợp viện hiếm có còn sót lại ở Đô Thành rộng lớn
Thường ngày rất khó đặt chỗ ở đây, nhưng hôm nay thời tiết xấu, làm nơi này trở nên thưa thớt hiếm thấy
Chu Minh Diễm vào trong phòng VIP chuẩn bị trước, Nguyễn Tấn dẫn Hạ Chí đi loanh quanh ngắm, cách trang trí ở đây lấy chủ đề là hoài cổ, có rất nhiều đồ cổ được lưu giữ rất hoàn hảo, chỉ có người trong nghề mới có thể phân biệt được.
“Tiểu Chí lại đây, em ngồi ăn ở bàn này đi.” Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí ngồi xuống
“Ngồi trải nghiệm thử.”
Hạ Chỉ cười nói: “Không phải chỉ là ghế gỗ thôi sao, có gì để trải nghiệm?”
Nguyễn Tấn kề sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Quan trọng là cái bàn này, được làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê tốt nhất, nhìn họa tiết khắc hoa trang trí phía trên, hơi có tuổi rồi đấy, ít nhất là hai mươi vạn mới mua được.”
Hạ Chí trợn tròn mắt, kinh ngạc xác nhận lại: “Anh đang nói cái bàn này?”
“Ôi trời, đắt quá, em ăn bữa cơm xoàng mà thôi, ngồi trên bàn đắt như vậy, làm sao em yên tâm ăn được?”
Nguyễn Tấn cười nắc nẻ: “Nhìn chút tiền đồ của em kìa.”
Hạ Chí nói: “Em có nhiều đồ cổ như thế này thì mở nhà hàng làm cái gì, em sẽ về hưu tận hưởng tuổi già sớm, hết tiền thì tùy tiện bán một cái bàn cái thể nào đó, đủ cho em tiêu xài một thời gian dài.” Lúc đó, một người đàn ông đầu trọc bỗng đi tới và nói: “Tôi mở quán ăn không phải để kiếm tiền, chỉ vì tôi thích thôi
Anh và cô đây muốn gọi món gì?”
Quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới năm mươi, đầu trọc, mặt béo, nhìn cánh tay, bụng và khí chất của ông là biết ông lớn ở phương Bắc
Nguyễn Tấn: “Ông chủ, món ngon nhất ở quán là gì?”
Ông chủ đầu trọc vỗ ngực nói: “Tôi bảo đảm anh ăn món thịt bò kho tương xong sẽ muốn quay lại ăn nữa, trong phạm vi mười dặm không thể tìm ra nơi nào có món thịt bò kho tương ngon như chỗ tôi đâu.”
Nguyễn Tấn và Hạ Chí nhìn nhau và nói: “Thật sao, vậy cho tôi một đĩa đi, cộng thêm một phần sườn thì là và một phần rau xào, đủ chưa?” Hạ Chí gật đầu: “Đủ rồi.” Ông chủ đầu trọc nhìn hai người: “Nhiều đó đã đủ rồi? Hai người ăn chút đó không đủ đâu.”
“Tôi có tiệc khác, cũng ở chỗ này của ông, là phòng VIP mà Thối tổng đã đặt.” Ông chủ đầu trọc hiểu rõ: “Thì ra là khách quý của Thôi tổng.”
Nguyễn Tấn mỉm cười: “Là người nhà.” “Tôi hiểu tôi hiểu, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp anh chăm sóc cô ấy thật tốt, chờ một lát, tôi đến phòng bếp bưng thức ăn lên.”
“Cảm ơn ông chủ.” Ở ngoài cửa, Thôi Nghệ vừa mới đến, vừa vào đã thấy Nguyễn Tấn: “Nguyễn tổng, sớm vậy? Xin lỗi, hôm nay đường này khó đi quá.” “Không tới sớm đâu, vừa đến thôi.” Nguyễn Tấn nháy mắt với Hạ Chí, rồi đi qua
“Thôi tổng, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” “Hắn là tôi nên nói câu này mới đúng, Nguyễn tổng
Hôm nay nếu anh đã tới, anh phải giúp đỡ tôi nhiều hơn đấy.” Nguyễn Tấn nghe xong câu này, trong lòng đã có tính toán: “Chúng ta ngồi vào bàn rồi hẵng nói.”
“Được.” Lúc ấy Thôi Nghệ nóng lòng như lửa đốt, không hề chú ý đến Hạ Chí
Hạ Chí cũng bị Nguyễn Tấn chắn tầm mắt nên không nhìn thấy Thôi Nghệ.
Trong phòng VIP, Nguyễn Tấn và Thôi Nghệ lần lượt đi vào, Chu Minh Diễm đã ở bên trong
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, bọn họ bắt đầu bàn chuyện chính.
Nguyễn tổng, tôi tin là anh đã thấy được những chỗ kì lạ trong bản kế hoạch này
Tôi nói thật với anh, đây không phải là kế hoạch tối làm, là một đứa lính mới làm, tôi rất bất đắc dĩ, ai bảo cậu ta khéo miệng nịnh bợ Thư tổng nên Thư tổng cho cậu ta quyền lực lớn hơn tôi
Tôi khuyên cậu ta rất nhiều lần là đừng đầu cơ trục lợi, cậu ta vẫn cố chấp cho rằng không có ai phát hiện ra.”
“Nguyễn tổng, anh không biết đâu, gần đây tôi làm việc dưới cấp cậu ta phải chịu đựng rất nhiều uất ức, nhắc đến thôi cũng làm tôi nóng máu
Nói thẳng ra, cậu ta là trai bao của Thư tổng, năng lực không đến đâu, thủ đoạn bịp bợm thì lại rất nhiều.”
“Nhưng tôi cũng khó xử lắm, dù sao tôi cũng chỉ đi làm thuê, người phát tiền lương cho tôi muốn tôi nghe theo sự sắp xếp của cậu ta, tôi chỉ đành nghe theo thôi
Chắc bên anh cũng nhận ra thiếu sót, tôi cũng là bạn bè lâu năm nên mới có cơ hội giải thích thế này, nếu không thì tôi oan quá.”
Nguyễn Tấn vỗ vai anh an ủi: “Tình hình đại khái tôi đã hiểu
Yên tâm đi, tôi sẽ tự tìm Thư tổng của anh để nói chuyện, sẽ không làm anh khó xử.”
“cảm ơn.”
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Thôi Nghệ xả ra hết những uất ức phải chịu đựng, chửi đã đời một lúc lâu
Cuối cùng, Nguyễn Tấn hỏi: “Thôi tổng, hôm nay thời tiết không tốt, tôi còn có việc khác, làm phiền anh đưa Chu tổng về được không?”
Thôi Nghệ đồng ý ngay: “Được chứ, không thành vấn đề, có thể đưa người đẹp Chu về nhà là vinh dự của tôi, tôi chắc chắn sẽ làm tài xế tốt.”
Ra khỏi phòng VIP, vốn tưởng rằng một mình Hạ Chí ở bên ngoài sẽ rất buồn chán, nào ngờ cô đang trò chuyện hăng say với ông chủ đầu trọc
Hai người đều là tay nấu ăn giỏi, hiếm khi mới có cơ hội trao đổi tay nghề thế này
Nguyễn Tấn đi đến và nói: “Chà, xem ra hôm nay đến đúng chỗ rồi, em có thể tìm được tri kỷ.”
Hạ Chí mỉm cười: “Đúng đấy, cách làm thịt bò kho tương của ông chủ Lưu và cách làm của em giống nhau, khẩu vị cũng gần giống nữa, hôm nào em sẽ tự làm thịt bò kho tương mang đến cho ông ấy nếm thử.” Ông Lưu đầu trọc nhìn lướt qua và thấy Thôi Nghệ ngay lập tức: “Cháu trai, ăn xong rồi à? Hôm nay mùi vị đồ ăn thế nào?” Thôi Nghệ cũng đi tới, giơ ngón tay cái lên nói: “Ăn nhiều nhà hàng rồi, nhưng hài lòng nhất vẫn là chỗ này của ông Lưu đấy.” Hạ Chỉ thấy Thôi Nghệ, hai mắt không hề chớp và nhìn anh chằm chằm
Nguyễn Tấn vẫy vẫy tay trước mắt cô, giả vờ không vui nói: “Này anh nói này, trai đẹp ở trước mắt, em còn nhìn người khác làm gì?” Thôi Nghệ cũng thấy Hạ Chí, anh nhận ra cô ngay: “Em là Tiểu Chí Hạ Chí?”
Hạ Chí gật đầu, bất ngờ quá, bất ngờ quá: “Anh là anh Nghiệp”
“Ngoài anh ra còn ai nữa?” Thôi Nghệ phấn khích, tiến lên ôm Hạ Chí: “Ôi em gái thân yêu, lâu rồi không gặp, có phải em quên anh rồi không đấy?”
Hạ Chí cũng ôm anh, phấn khích đến mức vành mắt đỏ lên: “Anh Nghệ, suýt chút nữa em không nhận ra anh đấy, anh còn nhận ra em à?” Thối Nghệ buồng cổ ta, đưa tay nhéo mặt cổ và nói: “Nhận ra nhận ra, em giống y như khi còn nhỏ, sao anh không nhận ra được?” Mấy người còn lại, tất cả đều ngơ ngác, đây là chuyện gì vậy? Đặc biệt là Nguyễn Tân, anh kéo Hạ Chí và dãn khoảng cách hai người ra, nhìn Thôi Nghệ, rồi lại nhìn Hạ Chí: “Này này này, anh còn ở đây, em còn muốn ngoại tình trước mặt anh à?”
Hạ Chí không khỏi bật cười, bước một bước đến bên cạnh Thôi Nghệ, kéo tay Thôi Nghệ nói: “Tân, em giới thiệu với anh, đây là anh Nghệ, anh họ của em, anh họ ruột đấy, con trai lớn của cô cả em, anh còn nhớ cô cả của em không?” Nguyễn Tấn nhớ lại, trong đầu không ngừng tìm kiếm hình ảnh của những người họ hàng nhà họ Hạ: “Cô cả của em, tóc hoa râm phải không? Tóc ngắn?” “Đúng đúng, là cô ấy, lúc ấy không phải em đã kể với anh là anh họ em ra ngoài đi làm hơn mười năm chưa về sao, anh còn nhớ không?” Nguyễn Tân gật đầu: “Nhớ, lúc ấy anh còn thầm mắng là đồ con rùa trong lòng nữa, sống không tốt thì cũng đâu đến nỗi mười năm không về nhà.”
Thôi Nghệ có một ước ao là thoi một đấm vào lồng ngực Nguyễn Tấn, anh nói: “Anh mắng tôi à?!” Rồi lại nghĩ lại: “Không đúng, anh không phải là...” Anh nổi giận ngay lập tức, không thèm quan tâm người kia là bạn bè hay là bạn làm ăn chung với mình nữa, dám ức hiếp em gái của anh thì sai rồi
“Anh dám dụ dỗ em họ tôi à?”