Anh nhìn Hạ Chí đang ốm, không khỏi thở dài: “Ai bảo em không nghe lời anh, ai nói sức khỏe tốt không dễ bị cảm chứ? Em xem, không phải giờ sốt rồi sao?” Hạ Chỉ khó chịu: “Hic, em đã thể rồi, anh đừng chế nhạo em nữa.” Nguyễn Tấn: “Anh không chế nhạo em, là anh đau lòng
Sau này phải nghe theo lời anh đó.”
Hạ Chí gật đầu: “Dạ, em biết rồi, không nghe người già nói thì sẽ bị chịu thiệt.”
Nguyễn Tấn dở khóc dở cười: “Em muốn ăn đòn hả?” Nói xong, anh cúi đầu lấp kín môi cô.
Hạ Chí đẩy anh: “Này, đừng, sẽ lây bệnh cho anh đó.” Nguyễn Tấn nhéo gương mặt nóng bừng của cô và bảo: “Em ngủ trước đi,3anh đi dọn dẹp rồi chúng ta đi bệnh viện nhé? Muốn ăn cháo không? Anh nấu một ít cháo cho em.” Hạ Chí lắc đầu: “Không muốn ăn, muốn ói...” Nguyễn Tấn thở dài: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, ít nhất khi muốn ói còn có cái mà ói.” Nguyễn Tấn bắt đầu nấu cháo trong bếp, trước kia anh là người không bao giờ vào bếp, nhưng mà giờ nhìn nhiều nên anh cũng biết làm một ít
Bầu trời sau tuyết, mặt trời dần lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, mặt tuyết nhuốm ánh bạc càng đẹp hơn.
Nguyễn Tân rót ly nước ấm đưa tới, nâng cô dậy, cẩn thận mớm nước cho cô
“Cảm ơn.” Hạ Chí uể oải nói
Nguyễn Tấn0thở dài: “Cảm ơn gì chứ, em đó, chỉ biết làm anh lo lắng.” Lúc này điện thoại vang lên, Nguyễn Tân nhìn thì thấy là cuộc gọi của Đường Tư Điềm: “Em đừng nhúc nhích, để anh nghe cho, là Đường Tư Điềm.” Nói xong, anh bấm nghe máy: “Alo?”
“Alo? Là..
Nguyễn tổng?” “Đúng, Hạ Chí bị sốt nên không có sức để nói chuyện, cô có chuyện gì không?”
“Thế sao? Cô ấy có bị nặng không?”
“Bị cảm lạnh, không nghiêm trọng, chỉ là phải khó chịu mấy hôm” “Bảo cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, chuyển lời giúp tôi cho cô ấy là tôi sinh rồi, là con gái.” Nguyễn Tấn nở nụ cười thật lòng: “Thật hả? Chúc mừng, hâm mộ cô thật.” “Ha ha, không cần5hâm mộ tôi, anh và Hạ Chí cũng sẽ có con thôi.” “Ừ, thể cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi sẽ chuyển lời cho Hạ Chí.”
“Vâng.”
Cúp máy, Nguyễn Tấn hỏi: “Nghe rồi chứ?”
Hạ Chí gật đầu, vui vẻ đến mức bệnh cũng khá hơn một nữa: “Tối nay em sẽ gọi lại cho cô ấy, em phải gửi bao lì xì cho con gái nuôi của em.” Nguyễn Tấn: “Em dưỡng sức cho khỏe hơn rồi cũng sinh cho anh một cô con gái đi.” Hạ Chí mím môi cười hỏi: “Có phải Kiều Tâm Duy cũng sắp sinh không?” Nguyễn Tấn: “Nghe A Hạo nói ngày dự sinh khoảng cuối năm, sắp rồi
Mọi người đều sinh con, chúng ta phải nhanh lên, nếu để lâu nữa thì anh4sợ anh không sinh được mất.” Hạ Chí bật cười: “Sao không sinh được chứ? Anh có sinh được không em biết rõ mà, ha ha.” Nguyễn Tấn: “Em là đồ yêu tinh..
Được rồi, em đừng nói nữa, anh thấy em vẫn khá mệt, đợi lát cháo chín thì ăn một ít
Giờ ngoài đường đều đóng băng, đợi tuyết tan chúng ta sẽ đi bệnh viện
Anh tạm thời tịch thu điện thoại di động của em.” Hạ Chí cười, mím môi không nói nữa, đúng là cô hơi mệt, đầu choáng váng và đau họng nữa
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Chí cảm thấy ánh nắng ngoài kia dần dần chiếu xiên đi, sau đó từ từ biến mất
Cô ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm nhận có người9đến rồi có người đi, không biết là mơ hay thật
Đợi tới khi cô mở mắt ra, tỉnh táo lại thì đã tối rồi.
Nguyễn Tấn ngồi ở mép giường, thấy cô mở mắt, câu đầu tiên anh hỏi là: “Tỉnh rồi à? Có thấy anh không?” Hạ Chí mở miệng nói: “Ừ, anh to như thế sao em có thể không nhìn thấy chứ?” Nguyễn Tấn thở phào nhẹ nhõm: “Thấy anh là tốt rồi, em cảm thấy thế nào?” Hạ Chỉ nhìn đỉnh đầu giường, trên đèn tường có treo hai túi đường glucose đã rỗng, có cái nhìn mu bàn tay mình thấy có lỗ kim nên tò mò hỏi: “Truyền dịch cho em hả?”
Nguyễn Tấn: “Còn không phải sao, em đã ngất đi đẩy, gọi thể nào em cũng không tỉnh
Giao thông bên ngoài kẹt cứng hết cả, cho nên anh gọi bác sĩ riêng của ba anh, đúng lúc ông ấy vẫn chưa ra ngoài, nhà ông ấy cũng ở gần đây nên tới đây truyền nước biển cho em
Em dọa anh sắp chết.”
Hạ Chí áy náy nói: “Xin lỗi, em đã làm anh lo lắng
Em còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ đấy, hóa ra là thật.”
“Em sốt đến nỗi mơ hồ rồi.” Nguyễn Tấn sờ thử trán cô: “Giờ hình như không sốt nữa rồi, có đói không?”
Không nói thì không có cảm giác, nói ra là cô cảm thấy đói bụng ngay nên vội vàng gật đầu.
Nguyễn Tấn: “Đói là được rồi, dì Phương cũng đã tới, ninh cho ít cháo củ cải trắng, vẫn đang giữ ấm trong nồi, anh múc ra cho em.”
Hạ Chí gật đầu
Nhìn theo bóng lưng anh bước đi, cô cảm nhận một cách sâu sắc rằng, hóa ra chỉ cần tìm đúng người, cả bị bệnh cũng hạnh phúc.
***
Tới cuối năm, các phòng ban đầu khá bận
Hạ Chí bận, Nguyễn Tấn càng bận hơn
“Tiểu Chí, anh phải đi Thâm Quyến công tác, buổi chiều đi rồi, một mình em ở nhà được chứ?”
“Ơ, gấp thế ạ? Đi mấy ngày?”
“Ít nhất ba ngày, có lẽ là năm ngày, em thấy chán thì có thể đi thăm ba mẹ anh.”
“Được ạ, bây giờ anh về nhà thu xếp hành lý sao?” “Ừ, đúng thế.”
“Thuận buồm xuôi gió nhé, tới nơi gửi tin cho em.”
“Được.”
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc, Hạ Chí đẩy mất mát, vốn nghĩ buổi tối làm món gì ngon cho anh ăn cơ, ai ngờ anh phải đi công tác
Ôi, người còn chưa đi, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi
Hết giờ làm, một mình về nhà cũng chán nên cô gọi taxi đến thẳng Vinh Gia Tiểu Viện, trên đường gọi điện thoại cho Thôi Nghệ, “Anh Nghệ, Nguyễn Tân đi công tác rồi, em đến tìm ông Lưu, anh muốn đi cùng không?”
Thôi Nghệ cầu mà không được, “Được đó, hết giờ làm anh sẽ qua đó.” Vinh Gia Tiểu Viện, khách khứa ở cửa ra ra vào vào nối liền không dứt, so với sự quạnh quẽ hôm đó, hôm nay náo nhiệt hơn nhiều, hơn nữa đây mới là kiểu bình thường thôi.
Tứ hợp viện sau trận tuyết càng nhiều ý vị, tường đỏ cao cao,mái ngói xanh đen, còn có cây bạch quả to có niên đại lâu năm, cả cây phủ đầy lá cây màu vàng kim, kết hợp thành phong cảnh đẹp nhất của tứ hợp viện.
Ha Chỉ vừa mới tới cửa thì ông Lưu tinh mắt thấy cô: “Sư muội, đúng là hiếm thấy à nha, một mình cô à?” Hạ Chỉ cười và nói: “Tôi hẹn anh Nghệ, Nguyễn Tân đi công tác rồi
Tôi không có việc gì làm nên đến đây..” Cô nhìn cảnh khách quý chật nhà thì hỏi: “Trông ông có vẻ rất bận, có phải làm phiền ông không?” Ông Lưu phẩy tay: “Làm gì mà phiền, cô đến là vinh dự của tôi
Mời vào mời vào, tôi sẽ sắp xếp phòng VIP tốt nhất cho cô..
Tiểu Trần, để lại một phòng VIP trống, tôi có khách quý tới.” Lát sau Thôi Nghệ cũng đến, Thôi Nghệ là khách quen nơi này, anh và ông Lưu gặp nhau cũng là duyên số trùng hợp
Khi đó Thôi Nghệ lần đầu đến đây với sếp, nếm thử thịt bò kho tương ở đây, mùi vị đó quả thật giống như đúc cậu anh làm.
Sau đó, chỉ cần Thôi Nghệ tổ chức tiệc thì sẽ chọn nhà hàng này, thường xuyên đến nên cũng thân với Lão Lưu.
Thỉnh thoảng nói chuyện, một thời gian họ mới phát hiện hóa ra hai người có chung một người quen, đó là Hạ Chính Đông
Thôi Nghệ đến gần phòng VIP thì thấy Hạ Chí, anh nói: “Tiểu Chí, sao em gầy thế: Nguyễn Tấn không cho em ăn no à?”
Hạ Chỉ che miệng cười không ngừng: “Không, anh ấy cũng hi vọng em béo lên
Mấy hôm trước em bị sốt nên mới gầy đi.”
Ông Lưu nói: “Sư muội, tôi làm một cái giò heo cho cô nhé? Ba cô bảo tôi chăm sóc cô thật tốt, lời sư phụ là mệnh lệnh đó.” Hạ Chí lắc đầu vẫy tay: “Đừng, tôi thật sự không ăn hết, cảm ơn sự huynh.” Bởi vì đúng vào thời điểm nhà hàng bận rộn nên ông Lưu chỉ nói mấy câu rồi đi ra làm việc, trong phòng chỉ còn hai anh em Thôi Nghệ và Hạ Chí.
“Anh Đại Nguyên đã kết hôn hơn mười năm rồi, con trai anh ấy cũng đi học rồi
Đúng, không sai, anh ấy làm ễnh bụng con gái nhà người ta, làm lễ cưới là khi đứa trẻ được một tuổi.” “Anh Hầu Tử cũng kết hôn rất sớm, chị dâu là bạn học đại học của anh ấy
Lúc em đến Đô Thành, chị dâu mới có thai đứa thứ hai, đứa con đầu tiên của họ là con gái, nghe bảo lần này con trai, bỏ tiền tìm người xem đó.”
“Anh Thủy ly hôn vì không hợp tính với chị dâu, con gái do anh Thủy nuôi, chị dâu tái giá cũng đã có con, mấy năm rồi không thèm đến thăm con gái
Mẹ anh Thủy luôn nhờ mẹ em để ý cô gái nào độc thân, ly dị cũng được, bảo trẻ con không có mẹ rất tội, mẹ kế cũng có cái tốt, chỉ cần đối xử tốt với đứa trẻ là được.”
“Còn ai nhỉ? À đúng rồi, còn Cường Tử, trước kia gọi anh ta là Tiểu Cường, bây giờ phải gọi là chú Cường rồi
Sau khi cưới thì bắt đầu béo lên, bụng còn lớn hơn phụ nữ mang thai, còn để râu quai nón.”
Những người mà Hạ Chí nói đều là bạn thân chơi từ bé đến lớn của Thổi Nghệ, nhưng hơn mười năm anh không về nên quan hệ của họ cũng trở thành người xa lạ
Lúc Hạ Chí nhắc đến Cường Tử thì Thôi Nghệ nhớ đến mối tình đầu của mình: “Cường Tử và Vịnh Tình kết hôn khi nào?” “Anh ấy kết hôn vào ba năm trước, vợ anh ấy không phải chị Tình
Họ quen nhau hơn mười năm nhưng không cưới
Bọn em luôn bảo hai người họ không có duyên phận.” Thôi Nghệ sửng sốt, Vịnh Tình là mối tình đầu ngây ngô của anh, sau đó bị Cường Tử cuỗm mất, có điều cuối cùng anh cũng tiêu tan, vẫn làm bạn tốt với Cường Tử
Nhưng chuyện đời khó đoán, đúng là làm người thổn thức.
Hạ Chí nói tiếp: “Em nghe anh Thủy bảo là do Cường Tử trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài, hơn nữa nhà chị Tình cũng giục gấp, Cường Tử mãi không chịu kết hôn nên chị Tình nản lòng và đề nghị chia tay
Mấy năm trước, chị Tình đã lấy một người đàn ông từng ly hôn, còn Cường Tử thì cưới một cô vợ nhỏ hơn anh ấy mười tuổi.” Thôi Nghệ cảm thấy lòng phức tạp khi nghe chuyện của những người đã từng thân thiết nhất với mình.