Nhìn bộ dạng vừa khóc vừa ăn của cô, Giang Hạo cảm thấy đau lòng vô cùng: “Được rồi được rồi, đừng ăn nữa, tôi không ép em ăn mà”
“Lúc bé tôi thích ăn bánh gato nhất, nhưng mười năm rồi tôi không ăn nó đấy.
Đúng là ăn rất ngon, không có ép buộc.”
Cô chớp đôi mắt trong veo đầy nước mắt, khóe miệng dính bơ, vừa đáng thương lại mang mấy phần đáng yêu, Giang Hạo đến gần, giữ lấy cằm cô, anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc: “Kiều Tâm Duy, mặc dù hôn nhân của chúng ta là do nhu cầu hai bên, nhưng không phải ai Giang Hạo tôi cũng cưới được, bởi vì em có điểm thích hợp nên tôi mới chọn”
Anh vừa dùng ngón tay cái lau bơ trên môi cô, vừa dịu dàng nói: “Tình cảm là thứ không thể ép buộc, nhưng trong hôn nhân của hai người, ngoài tình yêu thì còn có tình thân nữa, nếu em đã thành vợ tôi thì em có thể dựa vào tôi, tôi tình nguyện chia sẻ mọi thứ với em, chỉ cần em muốn”
Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Duy nhìn thấy sự dịu dàng của Giang Hạo, cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng quý giá đầy chân thật đó.
Đúng vậy, nếu đã gả cho anh thì cô có thể cố gắng trải nghiệm cuộc sống của hai người, mặc dù không thể giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn nhưng có thể tôn trọng nhau như khách.
Mà Giang Hạo lại lớn hơn cố chín tuổi, có thể sống với nhau như anh em.
Người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối thường sẽ có trái tim mạnh mẽ, mà người phụ nữ luôn tỏ vẻ mạnh mẽ bên ngoài thì nội tâm lại rất yếu đuối, Kiều Tâm Duy là mẫu người thứ hai.
Sự oan ức và nhẫn nhịn bao nhiêu năm của cổ vỡ tan sau lời khuyên bảo dịu dàng của Giang Hạo: “Có thể mượn vai dưa chút không?”
Giang Hạo dang hai tay, cười khẽ: “Tất nhiên”
Đêm thứ hai sau ngày kết hôn, họ nằm chung một giường, ngủ chung một chăn, nhưng lại không xảy ra điều gì cả.
Đêm khuya, nghe thấy tiếng thở đều đều của Kiều Tâm Duy, Giang Hạo không thể nào ngủ được.
Trong năm năm nay, anh đã quen sống cuộc sống độc thân, bây giờ lại có thêm một người thì thấy không quen.
Muốn nói vài điều, nhưng khi nhìn vẻ mặt an tĩnh của cô lúc ngủ, anh lại không đành lòng đánh thức.
Đối với anh, điều tra tình trạng của ba cô là chuyện đơn giản vô cùng, anh chỉ cần nhắn cho Tiểu Phương một tin thì mấy phút sau đã có đáp án.
Thì ra ba ruột của Kiều Tâm Duy, Kiều Thiên Sinh mất vào đợt tai nạn xe cộ mười năm trước, lúc đó Kiểu Thiên Sinh lái xe điện vượt đèn đỏ, mà tài xế xe ô tô sau khi đâm người xong thì bỏ chạy, sau đó đâm phải cây lớn bên lề đường, xe hỏng người chết.
Lần tai nạn xe cộ này khá xôn xao trong thời kì đó, trở thành đề tài xã hội năm đó.
Theo tin tức nói, Kiều Thiên Sinh vượt đèn đỏ để về ăn sinh nhật với con gái, cho nên mới mất mạng dưới bánh xe.
Giang Hạo cảm thấy thương xót khi biết được điều này, cũng đau lòng vì Kiều Tâm Duy, hèn chị cô chẳng muốn tổ chức sinh nhật nữa, hèn gì cô khóc thảm thương như vậy.
Đợi khi anh về tới phòng thì đã thấy Kiều Tâm Duy ngủ say, nhìn đôi mắt nhắm chặt của cô, lông mi còn vương chút nước mắt, anh không nhẫn tâm gọi cô dậy.
Sau đó, anh khẽ vén chăn nằm cạnh cô.
Sáng hôm sau, Kiều Tâm Duy ngủ say cả đêm rồi thức dậy như hàng ngày, vừa mở mắt đã vươn vai duỗi eo, còn che miệng ngáp một cái.
Mười năm nay, có lúc vui vẻ, cũng có lúc đau buồn, chỉ cần ngủ một giấc, sau khi dậy, cổ sẽ cảm thấy mình như người qua đường.
Nhưng hình như chân cổ đá phải thứ gì thì phải, nóng nóng, khá giống chân người.
Cô mở to mắt, cái tên Giang Hạo kia đang nằm ngủ cạnh mình.
Tim cô đập mạnh hơn, cố gắng cách xa khoảng mười centimet, sau đó cúi người nhìn mình, may quá, quần áo vẫn còn.