“Nhóc con, giờ vui rồi chứ?”
Thấy cô cười vui vẻ đến như vậy, lòng anh cũng rất vui, bắt đầu cầm dây thừng ra sức kéo đi.
Đầu tiên Giang Hạo chạy vài bước, chờ xe trượt tuyết tăng tốc đến mức độ nhất định, anh nhanh nhẹn nhảy ra sau, cũng ngồi lên xe trượt tuyết.
Phía trước là một dốc tuyết nhỏ, còn chưa đợi Kiều Tâm Duy kịp phản ứng, xe trượt tuyết phóng như điên lên trước, sau đó cấp tốc trượt xuống, cô nhắm tịt mắt la to lên, theo bản năng dựa vào lòng Giang Hạo.
“Ha ha ha ha, đừng sợ đừng sợ, có tối ở đây, em nhìn phía trước xem”
Một tay Giang Hạo tóm chặt dây thừng, một tay ôm chặt lấy eo Kiều Tâm Duy.
Dần dần, cô không còn sợ hãi vậy nữa, người đàn ông phía sau cho cô cảm giác an toàn.
Cô mở to mắt, phía trước là một sườn dốc, cực kỳ mạo hiểm.
Xe trượt tuyết leo lên sườn dốc, tốc độ giảm bớt đến khi ngừng, sau đó lại trượt xuống, có vẻ giống như ngồi thuyền hải tặc, vừa kích thích vừa phấn chấn, khiến cô thét chói tai liên tục.
Cuối cùng, sau vài lần lên xuống, xe trượt tuyết dừng lại ở đáy thung lũng.
Kiều Tâm Duy thở hổn hà hổn hển, chưa đã thèm: “Wow, chơi vui quá, khụ khụ, tôi hét tới rát họng luôn rồi.”
Trước kia, Giang Hạo cũng không cảm thấy trò chơi này có gì vui, đôi khi đứng bên cửa sổ nhìn thấy các chiến sĩ thừa dịp thời gian rảnh rỗi vui đùa ở đây, anh vẫn cảm thấy trẻ con.
“Không đau mới là lạ, tại tôi cũng sắp bị em làm cho điếc rồi”
Kiểu Tâm Duy quay lại, vừa cười vừa trách: Còn không phải tại anh, phải báo trước cho tôi một tiếng chứ, nói trượt là trượt, tốc độ còn nhanh như vậy, tôi sợ mà”
Còn không phải sao, cô vẫn luôn túc trong lòng anh, hai tay còn bấu chặt cánh tay anh, chỉ thiếu điều không xoay lại ôm anh thôi.
Mặt trời rực rỡ chiếu xuống, trên nền tuyết trắng tinh nhuộm ánh sáng dìu dịu, đón hướng gió, đôi mắt cô nhẹ chớp chớp, thật sự rất đẹp.
Giang Hạo hạ giọng, giọng điệu trở nên vô cùng mềm mại, anh nói: “Sợ cái gì, bất kỳ lúc nào, chỉ cần có tôi ở đây thì không cần phải sợ, tôi chắc chắn sẽ không để người phụ nữ của mình bị thương”
Lúc nói chuyện, mặt anh đã tới gần cô, cánh môi gợi cảm mềm mại không hề báo trước phủ kín môi cô.
Cô không trốn, cũng trốn không được, cô chỉ cảm thấy Giang Hạo ôm lấy mình, càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu.
“Ở lại đây với tôi được không?”
Giang Hạo đột nhiên nói: “Chờ kết thúc tập huấn chúng ta cùng về ăn Tết”
Kiều Tâm Duy hơi khó xử, “Nhưng mà, tôi còn phải đi làm...
Cuối năm rồi, mọi người đều rất bận...”
“Vậy, được rồi, ngày mai tôi sẽ cho xe đưa em về”
“Ừ, được, cám ơn anh”
Ngoại trừ tiếng gió, xung quanh đều yên tĩnh và thanh bình, rời xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, rời xa hiện thực hỗn loạn, khi con người ở đây, lòng cũng dễ dàng lắng đọng lại.
Kiều Tâm Duy tạm thời bỏ qua những lời nói gây tổn thương mà Giang Hạo nói với Nguyễn Tấn, cũng tạm thời không thèm nghĩ đến sự chắp vá bất đắc dĩ phía sau cuộc hôn nhân này của họ.
Giờ phút này, cô chỉ muốn tận hưởng sự ấm áp và dịu dàng mà anh mang lại.
Ở đấy mặt trời lặn sớm, mới hơn ba giờ, ánh mặt trời đã không còn gắt nữa, gió trở nên càng lạnh thấu xương hơn, nhiệt độ không khí cũng nhanh chóng giảm xuống.
Hai người tay nắm tay trở về doanh trại, binh lính đứng gác nhìn thấy người tới, cúi chào rất cung kính: “Chào Thủ trưởng, chào phu nhân Thủ trưởng”
Đối với xưng hô “phu nhân Thủ trưởng”
này, Kiều Tâm Duy vẫn hơi không quen, vừa nghe là lại đỏ mặt, cũng may có mũ bông che lại mới không đến nỗi lộ ra.
Giang Hạo chỉ tùy ý gật đầu, kéo cô đi vào.
Nào ngờ, các binh lính bên trong doanh trại đã sớm đứng thành hàng ngay ngắn, đồng loạt vỗ tay, tất cả đồng thanh: “Chào mừng phu nhân Thủ trưởng, chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng...”
Kiều Tâm Duy choáng váng, trốn bên cạnh Giang Hạo, đến chân cũng không dám bước.
Thế này, cũng quá mức long trọng rồi, có thể đừng như vậy được không?