“ Em hối hận không?” Tiêu Thần hỏi.
Lâm Hạ không trả lời ngược lại hỏi: “ Anh có thể chọn lựa Triệu Ngưng Ngọc xinh đẹp động người, lại có thể giúp đỡ anh, nhưng anh lại chọn lựa em, anh có hối hận không?”
Ý của cô chính là, giữa hai người bọn họ có lẽ đều có một lựa chọn tốt hơn. Tiêu Thần cười cười, đem cô gắt gao ôm chặt vào lòng.
“ Anh trước giờ chưa từng hối hận. ” Triệu Ngưng Ngọc có lẽ có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp, nhưng lại không có một ai có thể làm trái tim của anh rung động mọi lúc giống như Lâm Hạ đây. Duy nhất chỉ có Lâm Hạ, mới có thể gợi lên sự ôn nhu tình cảm từ nơi nội tâm thâm sâu của anh, khiến anh khát vọng một ngôi nhà được dựng nên cùng với cô.
“ Em cũng vậy. ”
Ánh nắng ban trưa xuyên qua màn cửa sổ chiếu lên thân thể của hai người đang ôm nhau trên giường, ánh sáng hạnh phúc dần dần vây quanh lấy bọn họ, trông giống như hoàng tử và công chúa trong giấc mộng vậy.
Nhưng phần ấm áp này rất nhanh liền bị phá hỏng, Từ Hiểu vội vã mà từ ngoài cửa xông vào, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng, tựa hồ như đã chịu phải cơn hoảng sợ rất lớn.
Nhưng khi bà ấy nhìn thấy con trai cùng con dâu quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng có chút huyết sắc, vì không muốn để Lâm Hạ xấu hổ, bà ấy chạy ngay đến nhà vệ sinh.
Một trận vừa nãy chủ yếu là do Lâm Hạ ra sức, cho nên sau khi làm xong cô liền có chút choáng váng muốn ngủ, cuối cùng sau khi nằm nói chuyện với Tiêu Thần một lúc cô đã hoàn toàn ngủ say mất rồi. Chính vì thế nên lúc Từ Hiểu xông vào đây cô không hề hay biết, lúc đó Tiêu Thần nhanh chóng cầm tấm thảm lên che lại phần da thịt bị lộ ra ngoài của Lâm Hạ, thản nhiên mà nhìn lấy Từ Hiểu đang đi vào.
“ Lâm Hạ, tỉnh lại nào. ” Tiêu Thần gọi cô.
Lâm Hạ được anh kêu lập tức tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn có chút mông lung, cô vụi vụi đôi mắt, vô thức làm lộ ra vẻ xinh đẹp trưởng thành của người phụ nữ, Tiêu Thần nhìn thấy liền miệng đắng lưỡi khô.
Tiêu Thần nghĩ đến mẹ của mình vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, chỉ đành xoay đầu đi nói: “ Mẹ anh vừa rồi mới đến đấy!”
“ Cái gì?!” Lần này hoàn toàn tỉnh táo rồi, Lâm Hạ chấn kinh mà ngồi bật dậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên trông như một trái cà chua, bên tai tựa hồ có một giọng nói đang nói: Dì Từ Hiểu vừa rồi mới đến, bà ấy nhìn thấy bọn họ quần áo không chỉnh tề mà nằm ôm nhau trên giường.
Cô vội vã mặc lại quần áo, lại đem giường nệm chỉnh lý lại một lần, lần này mới cung kính mà ngồi trước sô pha đợi mẹ chồng tương lai.
Lúc Từ Hiểu lại lần nữa xuất hiện, vàng mắt của bà ấy đỏ đỏ, mí mắt cũng đều có chút sưng đỏ. Bà ấy đi đến trước mặt Tiêu Thần, đầu tiên là kiểm tra vết thương của anh, nhìn thấy chỉ bị thương một cánh tay thôi trong lòng mới thở phào một hơi. Nhưng lập tức lại hít thở không thông nói: “ Năm đó mẹ đã nói là đừng có học theo ba con đi làm lính, nếu không hiện tại…….hai cha con các người có phải muốn tôi nhọc tâm cả đời không hả. ”
Bà ấy cứ nói cứ nói rồi lại bật khóc, từ trước đến giờ trong lòng bà đều rất lo sợ, ông xã làm lính, quanh năm không ở nhà, hơn nửa phần đời bà cứ luôn cô độc một mình lo toan cho cả gia đình. Sau khi có con rồi, cảm giác cô độc của bà giảm đi rất nhiều, nhưng bà không ngờ rằng sau khi con trai trưởng thành thế mà lại đi theo con đường cũ của ba mình, khi ấy bà rất tức giận. Càng tức điên hơn nữa là, anh không đi làm lính bình thường, mà là đi làm lính đặc chủng thường xuyên phải chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm!
Không phải không thích con mình làm lính, chỉ là bởi vì làm quân tẩu quá khổ, bà không hy vọng con dâu tương lai cũng giống như bà canh giữ một ngôi nhà trống vắng cả cuộc đời.
Khoảng thời gian ấy bà thậm chí dùng cả cái chết để ép buộc, nhưng con trai càng tuyệt tình hơn, cầm lấy con dao kề lên trên cổ, nói cái gì mà nếu như mẹ vì con đi làm lính mà tự sát, con lập tức ở trước mặt mẹ cắt cổ, tránh cho người khác nói con là đứa con bất hiếu! Sau khi bỏ dao xuống, anh tự nhốt bản thân mình ở trong phòng, trọn vẹn ba ngày ba đêm không ăn cơm không uống nước, khi bà ấy đưa người đến phá khóa cửa, Tiêu Thần đã hư thoát [1] nằm ngất ở trên giường rồi.
[1] Hư thoát: Hạ đường huyết do mất máu hoặc mất nước.
Khi ấy bà tuy rằng tức giận con trai mình làm việc quá nghĩa khí, nhưng cũng nhìn thấy được quyết tâm muốn vào bộ đội của anh, cuối cùng chỉ đành nuốt nước mắt mà đồng ý với anh.
Bắt đầu từ lúc Tiêu Thần tiến vào bộ đội đặc chủng, bởi vì năng lực tác chiến đơn độc mạnh mẽ, những năm nay chưa từng bị thương lần nào, Từ Hiểu trước đó vẫn một mực lo lắng lúc anh chấp hành nhiệm vụ sẽ bị thương, nhưng đã lâu vậy rồi mà anh vẫn bình an vô sự, trong lòng của bà đã đem việc anh sẽ không bị thương xem thành điều dĩ nhiên. Cho nên khi Tiêu Viễn Cường nói với bà rằng Tiêu Thần bị thương rồi, bà nhất thời tiếp nhận không nổi mà trực tiếp ngất đi.
Đây cũng chính là lý do tại sao Tiêu Thần đã bị thương được một ngày rồi, mà bây giờ bà mới đến thăm.
“ Dì ạ. ” Lâm Hạ đứng lên, thấy Từ Hiểu khóc thương tâm thế kia, sớm đã quên mất phải xấu hổ, “ Vết thương của Tiêu Thần không quá nặng, dì đừng quá đau lòng nữa. ”
Giọng nói của Lâm Hạ lại như ánh sáng của hy vọng bừng sáng lên trong đầu của Từ Hiểu, bà xoay người qua, bịch một phát quỳ hẳn ở trên đất, Lâm Hạ cả kinh một phen, vội vã kéo bà ấy đứng dậy. “ Dì à, dì đây là đang làm gì thế ạ, dì mau đứng lên đi!”
Tiêu Thần chống người dậy cũng muốn đến kéo Từ Hiểu lên, chợt bị bà ấy một phát đẩy ra.
“ Lâm Hạ, dì cầu xin con, giúp dì đi khuyên nhủ Tiêu Thần rời khỏi lính đặc chủng, ở đó quá nguy hiểm rồi, dì chỉ có hai đứa con là nó cùng Nguyệt Nhi thôi, dì ____” Còn chưa nói hết câu đã khóc không thành tiếng rồi.
Lâm Hạ xoay đầu qua nhìn về phía Tiêu Thần, chỉ thấy anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“ Mẹ, con đường làm lính này là do con chọn, cho dù có thế nào con đều sẽ chịu trách nhiệm với nó, mẹ vẫn là đừng nhọc tâm nữa. ” Tiêu Thần ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc mà nhìn lấy Từ Hiểu.
Nghe thấy anh nói lời này, trong tức khắc Từ Hiểu đứng bật dậy. “ Là con chọn? Nhưng con có từng nghĩ qua cho người nhà của con không, có từng nghĩ qua cho Lâm Hạ không? Nếu như có một ngày con xảy ra chuyện gì đó, bọn ta phải làm sao, Lâm Hạ phải làm sao đây?”
“ Nếu như bọn con làm người làm chuyện gì cũng luôn phải nhìn trước ngó sau, thế thì chuyện gì bọn con cũng sẽ không làm thành công được. ”
“ Con____”
“ Dì ạ, dì đừng tức giận. Dì đã ăn cơm chưa, con đưa dì đi ăn nhé. ” Lâm Hạ nói.
Từ Hiểu không muốn để Lâm Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của bà, vì thế nén lại cơn tức giận, lau đi nước mắt, để Lâm Hạ đưa đi xuống căn tin, vừa hay có thể ra ngoài giải toả tâm trạng, bà sợ chút nữa lại phải cãi nhau tiếp.
“ Lâm Hạ, con cảm thấy dì làm sai rồi sao?” Từ Hiểu đột nhiên hỏi.
Lâm Hạ trầm ngâm một lát, sắp xếp lại ngôn từ rồi mới nói: “ Con cảm thấy, dì cùng Tiêu Thần đều không sai. Anh ấy bởi vì thích quân nhân cho nên mới đi làm lính, còn dì là xuất phát từ lòng bảo vệ và sự luyến tiếc đối với con trai mình, xuất phát từ tình yêu sâu đậm của một người mẹ đối với đứa con của mình.
Từ Hiểu thở dài một hơi, bà trước giờ không phải là người không nói đạo lý, nhưng khi đối mặt với loại chuyện này của Tiêu Thần, bà chưa từng có lý trí, bởi vì lo lắng, nên mới cuống cuồng.
“ Lúc nhỏ Tiêu Thần chính là một đứa thích gây chuyện, từ nhỏ đã thích tìm phiền phức cho bọn ta. Nó thích nhất là dẫn theo một nhóm con trai cùng tuổi với nó đi làm những chuyện được gọi là hành hiệp trượng nghĩa, ví dụ giúp cô gái nhỏ ở trên đường thoát khỏi sự quấy rầy của bọn con trai, nhưng thỉnh thoảng lại đi làm những chuyện xấu, có một lần nó chơi trò đùa quái đản là đem Tiểu Linh treo lên trên cây, làm cho Tiểu Linh những năm ấy cứ nhìn thấy nó là bỏ chạy. ” Từ Hiểu ngừng lại, lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. “ Nhưng nương theo sự trưởng thành của tuổi tác, nó dần dần thay đổi, cho đến năm đó, nó nói muốn đi làm lính. Khi ấy dì sống chết không đồng ý, nhưng dì đấu không lại nó, chỉ đành đồng ý. Từ đó về sau dì không còn hiểu được nó nữa, cộng thêm những năm nay số lần nó quay về nhà rất ít, cơ hội trao đổi giữa hai bọn ta càng lúc càng ít, dẫn đến mối quan hệ của bọn ta càng trở nên xa lạ hơn. Dì không muốn cứ thế này mãi, cho nên vẫn luôn muốn tìm cho nó một người vợ, bởi vì sau khi kết hôn tâm tư của nó có lẽ sẽ đặt ở nhà nhiều hơn. ”
Bà xoay đầu sang nhìn Lâm Hạ: “ Kỳ thực, lúc vừa mới bắt đầu dì không quá vừa ý với con, bởi vì tuổi tác của con quá nhỏ, dễ bị sa ngã bởi những thứ khác bên ngoài xã hội, nhưng sau này, dì thấy Tiêu Thần đối với con thật sự rất có hứng thú, cho nên dì đã thử tiếp nhận con. Sau cùng bọn ta đều biết con vốn không có làm bọn ta thất vọng. ”
Lâm Hạ có chút kinh ngạc, cô tưởng rằng ngay từ ban đầu Từ Hiểu chính là người ủng hộ cô và Tiêu Thần nhất, bởi vì biểu hiện của bà ấy đối với cô vẫn luôn rất bảo vệ yêu thương, đặc biệt là sau khi cô thiết lập mối quan hệ với Tiêu Thần, Từ Hiểu càng đem cô xem thành con gái ruột mà yêu thương hơn, khiến cho Tiêu Nguyệt Nhi còn nhiều lần hoài nghi rằng, thực ra Lâm Hạ mới là con gái ruột của bà ấy. “ Không nghĩ đến có đúng không?” Từ Hiểu cười cười, lại lần nữa nói: “Bởi vì con tính tình thành thật chất phác, đối xử với người khác lại lễ phép ngoan ngoãn, mặc dù dì không quá vừa ý con cùng Tiêu Thần qua lại, nhưng thực ra dì vẫn là rất thích con. ”
……………
Sau khi ăn cơm xong, Từ Hiểu không có quay về phòng bệnh, nói là muốn đi thăm bạn bè. Thực ra Lâm Hạ hiểu, bà vừa cùng Tiêu Thần xích mích lời qua tiếng lại, quay về đấy lại không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Trong phòng bệnh trống trơn không một bóng người, Tiêu Thần không có ở trong phòng bệnh. Trong lòng Lâm Hạ lo sợ, xoay người xông ra ngoài. Có lẽ là bởi vì vừa mới bị người khác bắt cóc qua, trái tim của cô liền trở nên rất nhạy cảm.
Vết thương đã được băng bó ở trên đầu đột nhiên nứt ra, vài giọt máu lẫn theo mồ hôi chảy vào trong mắt cô, Lâm Hạ tuỳ ý lau đi, đi tìm Tiêu Thần ở các ngóc ngách của bệnh viện, gấp gáp đến nỗi xém nữa bật khóc.
Cuối cùng lúc nhìn thấy Tiêu Thần ở trong hoa viên dưới lầu bệnh viện, trong mắt của cô đã đỏ tươi một mảnh, vết máu ở trên trán đều đã thấm ướt cả miếng vải. Người qua đường đều dùng ánh mắt vô cùng quái dị để nhìn cô, không hiểu cô gái nhỏ này tại sao lại vội vàng đến thế.
Lúc Tiêu Thần nhìn thấy cô, hô hấp ngưng trệ. Anh vốn dĩ đã ảo não bản thân mình không thể bảo vệ được cô, nhưng hiện tại lại hại cô biến thành cái dáng vẻ này, tức khắc, cảm giác áy náy ở trong lòng lại như thuỷ triều mà dâng lên.
“ Lâm Hạ___” Anh dang tay ra, Lâm Hạ chạy qua đấy ôm chặt lấy anh, không quan tâm ánh mắt hiếu kỳ của mọi người cứ thế mà ôm chặt anh, trái tim vẫn đang nhanh chóng đập thình thịch.
“ Anh không sao, đừng lo lắng. ” Tiêu Thần xoa xoa đầu cô, vỗ về cô nói: “ Anh chỉ là ra đây đi dạo mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều. ” Anh biết, trải qua lần bắt cóc ấy, nội tâm của Lâm Hạ rất yếu đuối, tuy rằng ngoài mặt cô giả vờ không sao. Nhưng tuổi tác của cô quá nhỏ, gặp phải loại chuyện thế này ai cũng sẽ sợ hãi.
Trái tim của Lâm Hạ lúc này mới bình tĩnh trở lại, sau chuyện này cô lại cảm thấy có chút buồn cười. Cô bị bắt cóc là bởi vì cô quá nhỏ bé, còn Tiêu Thần là một người mạnh mẽ như thế làm sao có thể có số phận giống như cô được, cô quả nhiên là nghĩ quá nhiều rồi.
Để bác sĩ băng bó lại lần nữa cho Lâm Hạ, Tiêu Thần đưa cô quay trở về phòng bệnh, chợt nhìn thấy hai người bạn thân đã lâu không gặp.
“ Chi Hàng, Sở Sở. ”
Lục Chi Hàng và anh là bạn học cấp ba, sau này lại cùng nhau đi làm lính, cả hai người đều được bộ đội đặc chủng khác nhau tiếp nhận, nhưng Lục Chi Hàng sau cùng từ bộ đội đặc chủng trở ra rồi, hiện tại cũng đã là đoàn trưởng của một binh đoàn.
Còn Tống Sở Sở là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Lục Chi Hàng, hai người sớm đã có tình cảm với nhau, sau khi Lục Chi Hàng rời khỏi bộ đội đặc chủng không lâu thì hai người bọn họ liền kết hôn.
Lâm Hạ nhìn lấy người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo màu đỏ ở trước mặt, trong lúc nhất thời thế mà lại có chút ngây ngốc.
Tống Sở Sở nở nụ cười nhẹ với cô, nơi bệnh viện vốn dĩ ảm đạm này tựa hồ được nụ cười xinh đẹp của cô chiếu sáng khắp mọi nơi.