Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở đều là bạn học cấp ba của Tiêu Thần, vào lúc luyện tân binh, Lục Chi Hàng, Cố Quảng Tuyên cùng với Tiêu Thần cả ba người cùng vượt qua khoảng thời gian tuy cực khổ nhưng lại vui vẻ.
Sau này hai người trong số bọn họ được chọn vào bộ đội đặc chủng khác nhau, trọn vẹn sáu năm Lục Chi Hàng không có liên lạc cùng với bọn họ, trong khoảng thời gian đó bọn họ đã từng cố gắng liên lạc với anh, nhưng Lục Chi Hàng lại giống như người bốc hơi khỏi trần gian vậy, thậm chí, anh ta đến cả Tống Sở Sở cũng không có liên lạc qua. Phải biết rằng, Tống Sở Sở vẫn luôn là người phụ nữ của anh ta.
Hiện tại, anh ta lại xuất hiện, hơn nữa lại là cùng với Tống Sở Sở. Nếu như anh không có nhớ sai, thì Tống Sở Sở trong khoảng thời gian trước đã cùng người khác kết hôn rồi, mà đối tượng vốn không phải Lục Chi Hàng.
Tiêu Thần những năm nay hiếm khi có thể có người khiến anh bội phục, mà Lục Chi Hàng chính là một trong số đó. Anh ta là người duy nhất mà anh từng thấy có thể ở bất cứ thời khắc nào đều có thể duy trì lý trí.
“ Tôi nghe nói cậu bị thương, cố ý đến thăm cậu đây. ” Khóe miệng Lục Chi Hàng mang theo nụ cười, không giống như đến thăm bệnh nhân ngược lại giống đến xem chuyện cười hơn.
Tống Sở Sở đem dĩa trái cây đưa qua cho Lâm Hạ, cũng cười nói: “ Trước đây bọn tôi nghe thấy Học Khiêm nói cậu cưới được một cô vợ rất xinh đẹp, vẫn luôn rất hiếu kỳ, nhưng những ngày qua đều rất bận cho nên không có đến xem cô gái nhỏ được. Hôm nay vốn dĩ có thời gian rồi, nhưng lại nghe nói cậu bị thương, thế nên bọn tôi lập tức chuyển hướng đi đến bệnh viện thăm cậu đấy. ”
Không giải thích còn được, bây giờ vừa giải thích ngược lại đem cơn tức ở trong lòng Tiêu Thần câu lên rồi, anh chưa hết giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Chi Hàng cậu một khi đi liền đi nhiều năm như thế, mấy người bọn tôi còn tưởng rằng cậu hy sinh vì tổ quốc rồi, nếu không thì làm sao mà lâu như thế đến cả một cuộc điện thoại cũng không có? Lẽ nào là mấy người bọn tôi ở trong lòng cậu không quan trọng cho nên cậu lười liên lạc đúng không?”
Sắc mặt Tống Sở Sở trắng bệch, nút thắt lớn nhất trong lòng của cô ấy chính là Lục Chi Hàng nhiều năm như thế nhưng chưa từng trở về nhà, cũng không có liên lạc với cô ấy, thậm chí sau khi anh ta quay lại, anh ta đến cả một lời giải thích cũng không nói với cô ấy.
Lục Chi Hàng lạnh mặt nhìn Tiêu Thần, chợt bị biểu tình đắc ý ở trên mặt của anh chọc tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Xoay người qua, lặng lẽ đem tay đặt lên mu bàn tay, nhẹ nhàng mà nắm chặt.
Lâm Hạ cạn lời mà nhìn lấy Tiêu Thần, cầm lên một trái táo vừa mới gọt xong: “ Tống tiểu thư, ăn táo đi. ” Cô cười thật dịu dàng, Lâm Hạ vốn dĩ đã trông rất xinh đẹp, khi cười lên lại trong trẻo hấp dẫn, điều này khiến trong lòng Tống Sở Sở chợt ấm áp, nhận lấy trái táo rồi cắn một miếng.
………
Sau khi Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở rời đi, Lâm Hạ nhặt cái gối lên đập vào gương mặt của Tiêu Thần, vừa đánh vừa mắng nói: “ Anh đây là giở trò xấu xa gì vậy hả, thế mà lại làm chuyện phá hoại tình cảm của người khá!”
Tuy rằng cô không biết Tống Sở Sở cùng Lục Chi Hàng giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong thần sắc của Tống Sở Sở có thể nhìn ra được, cô ấy đối với chuyện này là rất để tâm. Mà Tiêu Thần thế mà lại xát muối lên vết thương của người khác!
Từ sau khi yêu đương cùng với Tiêu Thần, tính khí của Lâm Hạ đã trở nên bạo dạn hơn, con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn của trước đây đã biến thành một con mèo nhỏ biết cắn người rồi, tuy nhiên vẫn là rất dễ thương nha.
Tiêu Thần dùng cánh tay bị thương ngăn lấy sự công kích của cô, nhân lúc cô bởi vì không muốn chạm phải vết thương của anh mà dừng tay lại, tay phải chợt cong, ôm Lâm Hạ lên rồi đè cô xuống dưới thân.
“ Anh làm gì thế?” Lâm Hạ giãy giụa một hồi, nhưng vẫn không quên tránh đi cánh tay bị thương của anh.
Tiêu Thần cắn cắn lên đầu mũi của cô, cười cười, “ Em nói xem. ”
Nói xong liền đem tay từ dưới vạt áo của cô duỗi vào trong rồi đánh lượn vài vòng ở giữa eo của cô, sau đó hướng lên trên, đẩy nội y màu trắng của cô ra, hai con thỏ trắng nhỏ nhảy bật vào trong lòng bàn tay của anh.
“ Đừng mà____” Lâm Hạ uốn éo thân thể, lần trước sau khi xong chuyện bị Từ Hiểu nhìn thấy đã rất khó xử rồi, lần này còn thế nữa, nếu như lại để người khác nhìn thấy cô cũng không thèm sống nữa! Cái đầu nhỏ của cô chợt xoay qua, ánh mắt quét đến cánh cửa lớn đang mở, trong đầu có một ý nghĩ lóe qua: “ Cái đó, cửa còn chưa đóng kìa, em đi đóng cửa!”
Thực ra ý nghĩ của cô chính là chỉ cần Tiêu Thần buông cô ra để đi đóng cửa, cô liền cao chạy xa bay, nếu như không có người khác đi cùng cô tuyệt đối sẽ không vào đó nữa! Cho dù bàn tính như ý của cô có tốt đến cỡ nào đi nữa, cũng không chống lại được vài động tác của Tiêu Thần. Anh dùng một tay chống người dậy, sau đó nhanh chóng vọt lên, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai mà xông về phía cửa lớn, chỉ trước khi Lâm Hạ phản ứng lại muốn chạy trốn anh lại lần nữa đem cô đè ở dưới thân. “Ưm…ô……” Tiêu Thần dùng chân đè lấy đùi của cô không để cô động đậy, tay ở trên người cô châm lửa.
Nút áo từng nút từng nút bị mở ra, tay của Tiêu Thần xoa lên nơi tròn trịa của cô, sau khi xoa nắn vài lần chợt duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy quả mận đỏ ở chính giữa con thỏ trắng nắm nó kéo ra. “ Ahh____” Lâm Hạ kêu ra tiếng, chợt bị Tiêu Thần nhân lúc đó mà lẻn vào, cho cô một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, Lâm Hạ bị anh hút đến đầu lưỡi tê rần, nhưng lại rất hưởng thụ. Thời tiết mấy ngày nay tương đối nóng, Lâm Hạ hiếm khi mới mặc váy ngắn một lần, nhưng lại bị Tiêu Thần chiếm tiện nghi. Anh vén váy cô lên, tách hoa huy*t ra, cắm một ngón tay vào trong.
Thân thể Lâm Hạ co rút, hoa huy*t trào ra một cỗ hoa mật, Tiêu Thần cảm thấy có vô số tầng thịt đang cắn lấy ngón tay của bản thân mình, sướng đến nỗi toàn thân đều run rẩy theo.
Tiêu Thần lại duỗi thêm một ngón vào trong, thấy Lâm Hạ cũng tương đối ẩm ướt, đem vật nào đó đang sưng trướng trên người của bản thân lấy ra. Lâm Hạ cảm giác được có một trận hơi nóng đang đến gần, có chút sợ hãi mà rụt về sau, nhưng lại có chút trông đợi nó đến gần. Trong thân thể bị Tiêu Thần khơi lên sự trống rỗng không có cách nào lấp đầy, cô khó chịu mà uốn éo thân thể.
Vật cứng dần dần tiến vào, Tiêu Thần vẫn luôn cẩn thận quan sát thần sắc của cô, Lâm Hạ khi vừa bắt đầu vẫn có chút không thích ứng, nhưng một lúc sau biểu tình liền có chút trầm mê, Tiêu Thần nhịn đến sắp nổ tung, thấy cô cuối cùng không còn cảm giác không thích ứng nữa, liền mãnh liệt va chạm tới lui.
Lâm Hạ bị anh đâm đến đong đưa lên xuống, chỉ có thể nhíu chặt khăn trải giường ở dưới thân, khuôn mặt bởi vì kích tình mà bị nhuộm đỏ, tóc dài bung xõa trên gối đầu, trông giống một yêu tinh xinh đẹp.
Mỗi một cú đâm đều rất sâu, cô cảm thấy có thể đã bị đâm đến tận tử cung luôn rồi, loại cảm giác kích thích ấy cô vừa hưởng thủ lại vừa sợ hãi, đau đớn cùng với vui vẻ.
Tuy rằng Tiêu Thần bị thương không quá nặng, nhưng Lâm Hạ vẫn ngày đêm chăm sóc anh, chuyện gì cũng đều tận tâm tận lực, cho nên những ngày này vẫn là khá mệt, mới vừa làm có một lần mà người đã ngất đi.
Tiêu Thần không thể dập lửa, lau người cho Lâm Hạ xong xuôi anh liền chạy vào phòng tắm dùng nước lạnh đem cỗ dục vọng đè nén xuống.
Lúc Đường Học Khiêm đến Tiêu Thần đang ôm lấy Lâm Hạ ngủ rất say, anh ta thấy cửa bị khoá từ bên trong, vừa nghĩ liền biết bên trong đã phát sinh ra chuyện gì rồi, cho nên cao hứng điên cuồng mà gõ lên cửa, hy vọng có thể đánh gãy chuyện tốt ở bên trong.
Nhưng chuyện nào như ý muốn, Tiêu Thần nghe thấy là giọng nói của anh ta, liền tiếp tục ôm lấy Lâm Hạ ngủ. Đường Học Khiêm gõ cửa gõ đến hay tay phát đỏ, cuối cùng chỉ đành ngồi trên dãy ghế ở hành lang đợi hai người bọn họ ‘làm xong chuyện’.
Trong khoảng thời gian trước, anh ta bị ba anh ta phái đến công ty ở Malaysia để giải quyết vấn đề khủng hoảng tài chính ở bên đó, giải quyết hơn nửa năm trời. Nhưng đáng hận hơn là, anh ta thế mà đến buổi lễ đính hôn của hai người anh em tốt là Tiêu Thần cùng Cố Quảng Tuyên đều không kịp đến tham dự, điều quan trọng nhất chính là, hai người bọn họ thế mà lại không hề thông báo cho anh ta biết đã đem chuyện này khiêm tốn mà làm luôn!!!
Anh ta tức lắm chứ! Hai tên gia hoả có sắc tính không có nhân tính, cứ như thế mà bỏ quên hắn ở Malaysia, đến điện thoại cũng không gọi một cuộc đã làm xong chuyện hết rồi.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Thần đang dựa bên lề cửa liếc xéo anh ta, Đường Học Khiêm chợt chột dạ, lửa giận lập tức tan đi. “ Ha ha, ha ha, Tiêu Thần, lâu quá không gặp!” Anh ta ngốc nghếch mà lên tiếng chào hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt của người nào đó. Anh ta phát hiện trên mặt của Tiêu Thần vốn không có loại thần sắc thoả mãn kia, ngược lại toàn thân toả ra loại khí tức lười biếng, lẽ nào hai người bọn họ vừa rồi chỉ là đang ngủ thôi, chứ không phải đang làm ‘chuyện đó’?
Sau khi đi vào phòng bệnh, anh ta hoàn toàn xác định quan điểm của bản thân mình, trong phòng tuy rằng vẫn còn một chút mùi hương nam tính, nhưng đã rất nhạt, chẳng qua là do anh ta ‘kinh nghiệm phong phú’, nếu không tuyệt đối sẽ không ngửi ra được. Do đó có thể kết luận rằng, hai người bọn họ vừa rồi đúng thật không phải đang bận làm chuyện đó.
Cho nên, anh ta ở bên ngoài chờ bọn họ tỉnh lại đã chờ trọn vẹn hai tiếng đồng hồ đấy!
Hơ! “ Hôm nay tôi đột nhiên đã gặp được Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở đã nhiều năm không gặp, lúc nói chuyện cậu ta đột nhiên nói đến cậu nhập viện, cho nên tôi ngựa không ngừng vó mà chạy đến đây thăm cậu. ” Đường Học Khiêm nghiêm chỉnh vô cùng mà nhìn lấy anh, ánh mắt đang nói: Tôi tuyệt đối là vì lo lắng cho cậu nên mới đến đây thăm cậu đấy, tuyệt đối không phải vì tôi muốn đến xem chuyện cười của cậu đâu!
Tiêu Thần nhíu nhíu mắt, thần sắc đắc ý ở trong mắt của tên ngốc ấy anh làm sao có thể không nhìn ra được Đường Học Khiêm là đang cười trên nỗi đau của người khác chứ? Lục Chi Hàng cái tên nhiều chuyện này! Trong lòng Tiêu Thần đang đem anh ta lóc xương lóc thịt một vạn lần.
Lúc Lâm Hạ bưng trái cây từ trong nhà vệ sinh bước ra, liền nhìn thấy hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ. Cô đem trái cây đã được gọt xong đặt vào trong dĩa đựng, sau đó đẩy qua cho Đường Học Khiêm, trước đây cô đã từng cùng anh ta ăn một bữa cơm, nhưng chỉ nhớ là anh ta chính là bạn của Tiêu Thần, có vẻ như quan hệ rất tốt, nhưng tên thì lại quên mất rồi. “ Ăn trái cây đi. ”
Đường Học Khiêm dùng tăm xỉa răng cắm vào một miếng táo, sau đó ngọt ngào nói một câu: “ Cảm ơn chị dâu. ”
Lâm Hạ ngây người một lúc, gương mặt lặng lẽ đỏ ửng lên. Hai năm trước tình cảnh được người khác gọi là chị dâu cô vẫn còn nhớ như in, nhưng lúc đó đã quen rồi, hơn nữa những người gọi cô đều là những quân nhân nhỏ tuổi hơn Tiêu Thần rất nhiều, hai năm sau đột nhiên có một người tuổi tác xem xem với Tiêu Thần gọi cô là ‘chị dâu’, cô có thể không xấu hổ sao?
Sau khi nghe thấy tiếng ‘chị dâu’ ấy, biểu tình của Tiêu Thần rõ ràng có chút buông lỏng, còn Đường Học Khiêm cũng vì thế mà thở phào một hơi, anh ta sợ nhất chính là dáng vẻ nhíu mắt của Tiêu Thần, bởi vì nó đại biểu cho việc có lẽ anh đang nghĩ xem nên dùng cách gì để chỉnh anh ta. “ Cậu đến Malaysia thế nào rồi?” Tiêu Thần hỏi. “ Haiz, đừng nhắc nữa. ” Đường Học Khiêm than thở mội hơi, chợt nghiêm túc trở lại: “ Tình hình tài chính của chi nhánh bên đó đang rối loạn hết cả lên, rất nhiều viên chức cấp cao ăn cơm không làm việc, tôi vào đó đem hết những tên lãnh đạo cấp cao nhàn rỗi đẩy hết xuống liền tốn hết thời gian nửa năm của tôi, lại còn phải đào tạo thêm vài nhân viên nghiệp vụ, thời gian hơn nửa năm cứ thế mà trôi đi. ” Nếu không phải bởi vì quá bận bịu, anh ta cũng không thể nào không biết chuyện Tiêu Thần đính hôn. “ Đúng rồi, tôi nghe nói cậu là bởi vì cứu chị dâu nên mới bị thương, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tiêu Thần dư quang quét về phía Lâm Hạ, phát hiện đôi tay đang thu dọn chăn giường của cô chợt ngừng lại, liền dùng vài chữ tống cổ Đường Học Khiêm: “ Không có gì, đều qua cả rồi. ”
Đường Học Khiêm cũng nhìn thấy động tác của Lâm Hạ, lại nghĩ đến tính cách bảo vệ vợ của Tiêu Thần, ngượng ngập mà sờ sờ đầu mũi chuyển đổi chủ đề câu chuyện.