Kéo đèn đi ngủ!
Đã từng, khi Lâm Hạ vẫn còn là một tiểu nữ sinh, Tả Tiểu Linh đã nói qua với cô rằng, mấy kiểu một đêm bảy lần trong tiểu thuyết đều là gạt người cả, buông thả dục vọng quá độ không chỉ khiến người nam không dễ chịu, người nữ lại càng không thích. Lúc đó, Lâm Hạ vẫn là mù mà mù mờ, nghe qua rồi quên mất, sau cùng nên làm gì thì làm đấy.
Nhưng hiện tại, Lâm Hạ cảm thấy có lẽ lời của Tả Tiểu Linh nói là đúng, từ sau hôm đính hôn 18 tuổi, bởi vì đặc thù công việc của Tiêu Thần, số lần bọn họ làm đương nhiên rất ít, nhưng, cô lại ăn tủy biết vị rồi.
Tiêu Thần cởi khuy áo lót của cô ra, tay vòng lên vòng eo thon nhỏ của cô, hơi hơi chau mày, trước đây ở nơi này vẫn là có chút thịt, hiện tại trên căn bản một chút thịt cũng đều không hề có.
Thầm mắng một tiếng, Tiêu Thần cúi đầu xuống, vùi vào nơi bụng nhỏ của cô.
Bầu không khí ám muội chợt yên tĩnh trở lại, Lâm Hạ biết anh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng mà nâng đầu Tiêu Thần lên, nhắm đôi mắt lại ngại ngùng hôn lên đó. “ Tiêu Thần, em không sao. ”
Tiêu Thần đỡ lấy đầu của cô, khiến nụ hôn càng hôn sâu hơn.
Lâm Hạ ôm lấy anh, chủ động há miệng ra, Tiêu Thần có được khe hở, đầu lưỡi liền chui vào trong, hai người triền miên với nhau.
Hôm nay Lâm Hạ rất chủ động, cô duỗi đôi tay ra, bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Thần, nhưng tựa hồ rất căng thẳng, cởi nửa ngày mà mới cởi được có một nút, gấp gáp đến nỗi đổ cả mồ hôi ra. Tiêu Thần dịu dàng mà nắm lấy bàn tay của cô, đưa đôi tay nhỏ bé của cô bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi, thân thể dần dần đè xuống.
Bàn tay ngăm đen di chuyển đến trước ngực của Lâm Hạ, nắm lấy hai khối mềm mại không bị trói buộc bởi thứ gì, trái mận đỏ ở trên đỉnh vừa hay chống vào lòng bàn tay của anh, chầm chậm nở ra.
Lâm Hạ khó chịu mà ưỡn thẳng ngực, hai bàn tay nhỏ phủ lên mu bàn tay của anh.
Tiêu Thần xoa nắn khối mềm mại ở bên phải của cô, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy đầu ngực kéo căng nó ra, bầu ngực màu trắng nương theo động tác kéo mà nhún nhảy lên.
“ Ưm~~~Tiêu Thần~~~~đừng………mà……….” Lâm Hạ rên rỉ không biết là muốn kêu anh dừng lại, hay là kêu anh tiếp tục nữa.
Rời khỏi đôi môi của Lâm Hạ, Tiêu Thần hôn lên xương quai xanh của cô.
Lâm Hạ sở hữu xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, không gầy không mập, quan trọng nhất là, hôn lên đó tương đối vừa miệng, mỗi lần lúc Tiêu Thần làm cùng cô, đều sẽ dừng lại trên xương quai xanh một khoảng thời gian.
“ Ahhh___đau!” Tiêu Thần đột nhiên hút lấy xương quai xanh của cô, sự ham muốn vừa mới trỗi dậy tức khắc tan thành mây khói.
Nhưng giây tiếp theo, thân thể của cô lại mềm nhũn trở lại. Tiêu Thần nắm lấy bầu ngực bên phải của cô nhẹ nhàng hôn lên đó. Lâm Hạ khó chịu mà uốn éo thân thể, không biết là khoái cảm hay là hưởng thụ.
“ Ưm~~~~~”
Tiêu Thần ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn cô, biết đây chính là biểu hiện cầu hoan của cô, nhẹ nhàng mà bật cười lên, cúi đầu cắn một ngụm lên đầu ngực của cô, Lâm Hạ ‘Ahhh_____’ một tiếng hét lên.
Âm thanh cắn nuốt vang lên ở trong phòng, đầu ngực của Lâm Hạ dưới sự cắn hút của anh nhanh chóng dựng đứng lên. Bàn tay của Tiêu Thần hướng xuống dưới cởi quần của cô ra, ngón tay chui vào trong hoa huy*t, nơi đó đã ướt đẫm một mảnh.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt nhuộm đầy ham muốn của cô, mang theo nụ cười tà ác: “ Ướt rồi. ”
Gương mặt của Lâm Hạ ‘ầm’ một phát ửng đỏ hết lên, cô khép chặt đôi chân, đem ngón tay của Tiêu Thần kẹp chặt ở bên trong, mà Tiêu Thần lại đột nhiên không chút dự báo lẻn vào trong thánh địa đã lâu không làm của cô.
“ Ahhh____đừng!” Lâm Hạ uốn éo thân thể, tựa hồ muốn đem ngón tay của anh đẩy ra ngoài.
Tiêu Thần thái độ khác thường, không chỉ không như ý nguyện của cô, ngược lại còn cắm rút ra vào, Lâm Hạ cong thân thể lên, không đủ, không đủ, cô cần một thứ lớn hơn cơ.
Tiêu Thần lại cắm thêm một ngón tay, hai ngón tay dao động lên, đôi mắt lại gắt gao nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Lâm Hạ, thấy thân thể của cô co rút, một người đã đạt đến lần cao trào đầu tiên, Tiêu Thần không còn nhịn được nữa, cởi quần mình ra, đỡ lấy vật cứng của bản thân giống một tên tiểu tử liều lĩnh mà xông thẳng vào!
Dứt khoát sau lần cao trào đầu tiên trong cơ thể đã đủ ẩm ướt rồi, Lâm Hạ vốn không cảm thấy có bất kỳ sự lấn cấn nào. Cô ôm lấy Tiêu Thần, trầm luân trong biển dục vọng, chìm chìm nổi nổi.
Tiêu Thần ôm lấy eo của cô, thân thể dao động lên, trong miệng nỉ non gọi tên của Lâm Hạ, tay ôm cô càng lúc càng chặt. Lâm Hạ cũng thế, tựa hồ chỉ có ôm nhau như thế này mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Sau khi xong chuyện, Tiêu Thần ôm lấy Lâm Hạ nằm lại xuống giường.
Lâm Hạ tuy rằng mệt, nhưng bởi vì hai ngày nay đều nằm trên giường, ngủ nghỉ đầy đủ, cho nên nhất thời cũng không ngủ được, vì thế hai người cùng nhau tâm sự.
“ Tiêu Thần, anh dự định xử lý Triệu Ngưng Ngọc thế nào?” Lâm Hạ đột nhiên hỏi, tuy rằng cô ta là bạn gái cũ của Tiêu Thần, nhưng không biết tại sao, cô vừa nghĩ đến vì muốn chia rẽ hai người bọn họ, cô ta không gì không làm, trái tim của cô liền giống như bị một cây kim đâm vào vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến Triệu Ngưng Ngọc, ánh mắt của Tiêu Thần chợt lạnh lẽo, xoay đầu qua, ánh mắt lại ôn hòa trở lại, trông giống như một khắc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi vậy. Tiêu Thần vỗ vỗ đầu của cô, an ủi nói: “ Sau này anh sẽ không để bọn họ làm hại đến em nữa, đừng nghĩ quá nhiều, lần này là do anh quá lơ là. ”
“ Không, không liên quan đến anh, anh là quân nhân, có những chuyện anh cũng không có cách nào chú ý thật tốt, em thật sự không sao cả. ” Chính bởi vì anh là quân nhân, cho nên cô mới thích anh.
Quân nhân? Tiêu Thần chưa có bao giờ hận bản thân mình vì đã trở thành vị quân nhân đáng chết này! Nếu như anh không phải là quân nhân, thậm chí không phải là lính đặc chủng, anh đều sẽ không để Lâm Hạ xảy ra chuyện thế này. Cho dù không thể thay đổi sự phát triển của sự việc, ít nhất vào lúc cô xảy ra chuyện, anh có thể vào thời khắc đầu tiên xuất hiện ở trước mặt cô, bảo vệ cho cô thật tốt.
Hôm qua anh hỏi Lục Chi Hàng, tại sao lại rời khỏi bộ đội?
Khi ấy anh ta trả lời thế nào nhỉ, Lục Chi Hàng nói: “ Nếu như không có Sở Sở, cho dù muốn tôi dâng hiến cả đời trong đội đặc chiến tôi cũng sẽ không oán trách một lời, nhưng tôi đã có Sở Sở rồi, đội đặc chiến là nơi tôi có thể thể hiện giá trị của bản thân mình, nhưng Tống Sở Sở lại là người muốn theo tôi cả đời này, là nơi tồn tại của trái tim và linh hồn tôi. ”
Hôm nay, anh tựa hồ đã hiểu lời nói của Lục Chi Hàng rồi, anh cũng đã ở trong bộ đội đặc chủng vỏn vẹn tám năm, anh ở nơi đó thể hiện được giá trị của bản thân mình, nhưng lại chính vì thế mà không thể bảo vệ được tốt cho vợ của mình.
Làm thế này, có thật là đúng không?
“ Đang nghĩ gì thế?” Lâm Hạ thấy anh đột nhiên cau mày, hỏi.
Tiêu Thần ôm chặt lấy cô, không để cô nhìn thấy biểu tình ở trên mặt, “ Lâm Hạ, nếu như có một ngày anh không còn là lính đặc chủng nữa, em có còn thích anh không?” Anh nhớ ban đầu Lâm Hạ bởi vì anh là quân nhân nên mới chấp nhận anh, điều anh sợ chính là sau này cũng bởi vì anh là quân nhân nên cô mới thích anh.
Lâm Hạ ‘khúc khích’ bật cười một tiếng, “ Sao anh lại hỏi như thế?”
“ Trả lời anh. ”
Lâm Hạ ho một tiếng, nghiêm chỉnh mà trả lời anh: “ Em thích chính là Tiêu Thần anh đây, không cần biết anh có phải lính đặc chủng hay không, đối với em mà nói, anh là Tiêu Thần là đủ rồi. ”
Tiêu Thần ngẩng đầu lên: “ Lâm Hạ, cảm ơn em. ”
Lâm Hạ chớp chớp đôi mắt, nghịch ngợm mà cười nói: “ Không phải anh đã từng nói giữa chúng ta không cần nói cảm ơn sao? Sao nào, hiện tại sao anh lại trở nên xa lạ như thế rồi???”
“ Em nói lại thử xem!” Tiêu Thần nhào vào cô, tay lẻn xuống dưới nách của cô, anh nhớ rõ, Lâm Hạ sợ nhất chính là nhột.
“ Ha ha ha ha, đừng chọc nữa mà, thật khó chịu, ha ha ha ha!” Lâm Hạ cười đến lăn lộn, tấm chăn ở trên người dần dần tuột xuống đất, da thịt non mịn trần truồng lộ hết ra ngoài.
Đôi mắt của Tiêu Thần lập tức đỏ lên, đang muốn bổ lên đó, cửa phòng bệnh chợt vào một khắc ấy mở ra, một cái xoay người, Tiêu Thần đem Lâm Hạ nhét vào trong lòng, nhặt tấm chăn lên trùm kín thân thể của hai người lại.
Từ Hiểu vừa mở cửa nhìn thấy gương mặt đỏ ưng ửng của Lâm Hạ, trong chốc lát liền hiểu ra mọi chuyện, “ Cái đó, dọc đường uống quá nhiều nước, mẹ đi toilet cái đã, các con sửa sang lại đi. ”
Nói xong liền mở cửa nhà vệ sinh ra rồi xông vào đó, để lại Tiêu Thần cùng Lâm Hạ một mặt ngại ngùng.
Tiêu Thần nhặt quần áo ở dưới đất lên, nhanh chóng mặc lên trên người, Lâm Hạ cũng đã mặc xong quần áo bệnh nhân, uỵch một phát, trốn vào trong tấm chăn đi làm đà điểu, mất mặt quá đi, thế mà lại bị mẹ của Tiêu Thần nhìn thấy rồi, cô làm sao đi gặp người khác nữa đây!
“ Lâm Hạ, đừng bịt kín chăn quá, không tốt cho cơ thể đâu. ” Tiêu Thần tuy rằng quan tâm mà nói, nhưng trong giọng nói lại ngập tràn ý cười.
Lâm Hạ lắc lắc đầu, “ Không muốn!”
Lúc này, Từ Hiểu ‘đúng lúc’ đi toilet xong rồi, nhìn thấy con trai nhà mình đang dịu dàng mà dỗ dành một ‘cục bông’, trong lòng vui vẻ lắm à nha.
Từ sau khi nhập ngũ, tính cách của Tiêu Thần liền càng lúc càng lạnh nhạt, có một dạo bà hoài nghi rằng tính cách cả đời của đứa con trai này sẽ mãi là như thế, hơn nữa còn có khả năng sẽ độc thân. Nhưng từ sau khi gặp được Lâm Hạ, tính cách của anh giống như đã sống trở lại, càng lúc càng có nhân khí không nói, những ngày lễ tết còn biết gọi điện thoại cho bọn họ nữa nha.
Cho nên nói, Lâm Hạ đứa con dâu này, không chỉ cho bọn họ kiếm được một nửa con gái, còn đem về lại cho bọn họ một thằng con trai có nhân khí, bọn họ có thể không vui mừng sao?
Dù cho lúc ban đầu, bà đích thực không quá đồng ý chuyện Tiêu Thần gặm cây cỏ non này, dù gì nó cũng quá non rồi đi, có thể không giữ nổi Tiêu Thần. Nhưng hiện tại xem ra, không phải Lâm Hạ nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ lấy Tiêu Thần, mà là Tiêu Thần cam tâm tình nguyện bị giữ chặt, cái cảm giác này trông giống như là, một câu thành ngữ nói thế nào nhỉ, ồ đúng rồi, ngọt như ăn mật!
“ Tiểu Hạ, sao thế?” Từ Hiểu nhẹ nhàng mà vén tấm chăn lên, nhìn thấy Lâm Hạ cả mặt ửng đỏ, không biết là bị bí bức hay là do xấu hổ dẫn đến nữa: “ Không muốn nhìn thấy dì sao?”
Lâm Hạ ‘ầm’ một phát đứng bật dậy: “ Dì à, dì biết rõ, con không có ý đó mà. ” Cô cuống cuồng, liền ho sặc sụa lên, vừa ho vừa giải thích nói: “ Dì à, con rất vui mừng……dì……đến thăm con…..”
“ Mẹ, đừng đùa nữa. ” Tiêu Thần ngồi xuống, vỗ vỗ vào lưng của Lâm Hạ.
Từ Hiểu áy náy mà cười cười: “ Lâm Hạ, dì đùa với con thôi mà, con đừng xem là thật nha. ” Nói xong liền xoay người cầm ly nước ở trên bàn lên, đưa qua cho Lâm Hạ.
“ Đúng rồi, dì ơi, làm sao dì biết con nằm viện thế ạ?” Lâm Hạ hỏi nói.
“ Con còn nói nữa. ” Từ Hiểu trừng mắt với hai người một cái: “ Nếu không phải Nguyệt Nhi ở trong điện thoại nói vuột miệng, dì còn không biết đã xảy ra chuyện như thế này đấy, lão gia tử cũng nói muốn đến, nhưng dì không cho, tuổi tác lớn rồi, không tiện ngồi xe. Bộ đội của ba Tiêu Thần có chút chuyện, nói qua vài ngày nữa sẽ đến. ”
Lâm Hạ vội vã xua tay: “ Dì ơi, mấy ngày nay con cũng sắp xuất viện rồi, mọi người thật sự không cần phiền phức vậy đâu ạ, đặc biệt là chú, chú ấy bận bịu thì không cần đến đâu ạ. ”