Trong phòng sách.
Tiêu Thần, Lục Chi Hàng, Cố Quảng Tuyên, Đường Học Khiêm cả bốn người đang ngồi trên ghế sô pha.
Đường Học Khiêm nói: “ Mấy ngày nay người tôi phái đi cơ hồ sắp lục tung hết cả cái thành phố A này rồi, nhưng vẫn là không có tìm thấy Hứa Nhược Nhược, cô ta giống như bị bốc hơi khỏi trần gian rồi vậy. ”
Tiêu Thần sau khi trầm tư nói: “ Tôi đã điều tra tư liệu trước đây của Hứa Nhược Nhược, tôi đoán cái người ở phía sau chính là người đã từng là người đàn ông của cô ta, nhưng cô ta có qua rất nhiều đàn ông, hơn nữa đều là bạn tình, trong số những người bạn tình này, phần lớn đều là không quyền không thế, cho dù là có quyền có thế, cũng sẽ không vào lúc này giúp Hứa Nhược Nhuợc một tay, cho nên, tôi hoài nghi…..”
Lục Chi Hàng tiếp lời nói: “ Cậu hoài nghi Hứa Nhược Nhược nhất định là đã tóm được điểm yếu của người đó, muốn hắn bảo vệ cô ta. ”
Cố Quảng Tuyên chau chau mày: “ Thế này thì có chút khó xử rồi đây, chúng ta làm sao biết được là ai bị Hứa Nhược Nhược nắm thóp chứ. ”
“ Như thế cũng tốt. ” Đường Học Khiêm cười cười nói: “ Hứa Nhược Nhược chạy trốn rồi, thế thì chứng minh mấy ngày sắp tới đây Lâm Hạ sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu cũng có thể yên tâm được một chút rồi. ”
Tiêu Thần chau mày nói: “ Nhưng ai cũng không thể bảo đảm Hứa Nhược Nhược cùng cái người ở phía sau cô ta lúc nào sẽ quay lại, chuyện này nhân lúc còn sớm giải quyết triệt để thì mới là tốt nhất đối với Lâm Hạ. ”
“ Chậc chậc chậc, các chức vị ông xã này cậu làm cũng thật là xứng chức nha. ” Đường Học Khiêm cười đùa mà nói.
“ Đúng rồi, Chi Hàng, Quảng Tuyên, mấy ngày này tôi phải quay về bộ đội một chuyến, các cậu giúp tôi bảo vệ Lâm Hạ. ” Tiêu Thần cầm ly trà ở trước bàn lên nhấp một ngụm, nói.
Lục Chi Hàng nhướng mày nhìn anh: “ Cậu quyết định rồi?”
Tiêu Thần nặng nề mà gật gật đầu.
Đường Học Khiêm cùng Cố Quảng Tuyên mù mà mù mờ, kỳ quái mà hỏi: “ Quyết định cái gì?”
“ Xin chuyển công tác. ”
“ Cái gì? Xin chuyển công tác!!!” Đường Học Khiêm trừng to đôi mắt, anh ta quen biết Tiêu Thần hai mươi mấy năm, tự nhiên biết được anh thích cái vai diễn lính đặc chủng này biết bao, nhưng hiện tại thế mà anh lại quyết định muốn xin chuyển công tác, không cần nghĩ cũng biết đây là vì Lâm Hạ. Anh ta đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên, cô gái nhỏ ấy, rốt cuộc đã dùng ma lực gì để khiến Tiêu Thần làm như thế vì cô chứ?
Hít sâu một hồi, Đường Học Khiêm hỏi: “ Cậu chuẩn bị xin chuyển đến đâu?”
“ Không biết, nghe cấp trên sắp xếp vậy. ”
Ánh mắt Lục Chi Hàng sáng lên, khóe môi dần dần cong lên.
…………..
Trong phòng ngủ chính, Lâm Hạ nằm trên giường, Tiêu Nguyệt Nhu, Sở An Vân, Tống Sở Sở người đứng, người ngồi, bốn người đều nghi hoặc không hiểu, mấy người đàn ông đều đã ở trong phòng sách tận một tiếng đồng hồ rồi, sao lại còn chưa bàn xong thế?
“ Này, Lâm Hạ em nói xem, bọn họ rốt cuộc đang bàn cái gì thế?” Sở An Vân chau chân mày ngồi ở trên giường, trước đây Đường Học Khiêm chỉ cần một tiếng không được dính lấy cô ấy, liền chịu không nổi rồi, nhưng hiện tại_____
“ Thật ngại quá, chị An Vân, đều là vì chuyện của em nên mới làm phiền đến mọi người như thế. ” Lâm Hạ áy náy mà nói, tuy rằng không có ai nói qua, nhưng cô biết, bọn họ đều đang vì chuyện của cô mà bôn ba, mấy ngày nay các cô ấy toàn bộ đều vứt bỏ công việc đến đây ở cùng cô, Lâm Hạ biết, đây chính là ý của Tiêu Thần.
Cô vừa mới trải qua loại chuyện thế này, cho dù tâm thái có tốt đi chăng nữa thì trong lòng vẫn sẽ để lại ám ảnh, cho nên lúc Tiêu Thần không ở cạnh anh sẽ bảo các cô ấy đến đây ở cạnh cô, khuyên giải cô.
“ Nghĩ cái gì thế hả nha đầu ngốc này!” Tống Sở Sở trừng cô một cái: “ Bọn chị cũng rất lâu rồi không có được nghỉ phép, đúng lúc nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho thật tốt, em không biết đấy thôi, tên gia hoả Sở An Vân này mỗi ngày đều than thở nói công việc làm cản trở cậu ấy nói chuyện yêu đương, hiện tại có thời gian, cậu ấy vui mừng còn không kịp, An Vân, cậu nói có phải không???”
Sở An Vân ý thức được Lâm Hạ có thể hiểu lầm cô ấy rồi, cô ấy thực ra chỉ là đang oán trách Đường Học Khiêm không để ý đến cô ấy đã một tiếng rồi, căn bản không có ý nghĩ khác.
“ Đúng đó, một ngày bận đến muốn chết, thật không dễ gì được nghỉ ngơi một chút, chị cảm thấy rất tốt nha!”
“ Cho dù chị An Vân không cần làm việc cũng không phải lo ăn lo mặc, năng lực kiếm tiền của Đường Học Khiêm vẫn rất mạnh rất nhớ. ” Tiêu Nguyệt Nhi đáng yêu mà nháy nháy mắt, cười đùa nói: “ Cũng giống như kỹ năng nào đó đó, có đúng không chị An Vân?”
Gương mặt của Sở An Vân ‘ầm’ một phát đỏ ửng lên, tâm tình vốn dĩ buồn bã của Lâm Hạ chỉ trong một câu nói đùa cợt của Tiêu Nguyệt Nhi liền biến mất không thấy bóng dáng.
“ Bốn vị thiên kim đại tiểu thư các em ở trong này thảo luận cái gì thế?” Giọng nói của Đường Học Khiêm từ bên ngoài truyền đến: “ An Vân, ra đây một lát, anh nhớ em rồi. ”
Sở An Vân trong chốc lát nhảy cẫng lên, bịch bịch một tiếng kéo cửa phòng ra, Tiêu Nguyệt Nhi cùng Tống Sở Sở theo sát phía sau. Sau khi các cô ấy rời khỏi phòng ngủ, Tiêu Thần liền đi vào trong phòng, ngồi bên cạnh giường Lâm Hạ.
“ Thế nào rồi?”
Lâm Hạ cười nói: “ Đã nói là em đã sớm khỏe lại, anh vẫn một mực muốn em nằm mãi trên giường, bọn họ đã ở đây cả một buổi sáng rồi, xin hỏi thượng tá đại nhân, em có thể đi nấu một bữa cơm cho mọi người không?”
Tiêu Thần cưng chiều mà xoa xoa gương mặt của cô, cả mặt đều là ý cười: “ Lời của thượng tá phu nhân chính là thánh chỉ. ”
Chỉ đợi mỗi câu này thôi!
Lâm Hạ nhanh chóng vén chăn lên, như một con cá chép lọt lướt nhảy bật lên, nhưng bởi vì thời gian nằm quá lâu, tốc độ quá nhanh, đầu chợt váng đi một trận, trán không cẩn thận đập vào vách tường.
“ Ai ya!” Cô làm thế này vốn dĩ là muốn để cho Tiêu Thân buông lỏng tâm tình, tuy nhiên anh ở trước mặt cô lại không có biểu hiện ra chút gì, nhưng Lâm Hạ có thể cảm nhận được, tâm trạng gần đây của Tiêu Thần rất tệ.
Tiêu Thần đứng dậy, dùng tay xoa xoa chỗ trán bị thương của cô, may thau chỉ đỏ lên có một chút thôi, anh quở trách nói: “ Sao mà bây giờ lại trở nên hấp ta hấp tấp thế hả!”
“ Không sao mà, không đau nữa, đừng xoa nữa, em còn phải đi nấu cơm đấy. ” Lâm Hạ đẩy tay của anh ta.
Tiêu Thần buông tay ra, Lâm Hạ nhảy xuống giường, chạy về phía phòng khách, việc đầu tiên chính là mở tủ lạnh ra, thấy bên trong đầy ắp thức ăn, xoay đầu nháy nháy mắt với Tiêu Nguyệt Nhi, Tiêu Nguyệt Nhi cười lại một cái.
Trong phòng bếp bận rộn cả một tiếng đồng hồ, một bàn thức ăn thơm phưng phức cuối cùng cũng được làm xong.
Tám người ngồi trên bàn lớn ở trong phòng khách, bởi vì giữa mọi người đều rất thân thuộc rồi, mọi người đều không câu nệ gì, cứ giống như ở nhà của mình vậy. Lâm Hạ nhìn thấy tình cảnh thế này, trong lòng chợt ấm áp.
“ Đúng rồi, Lâm Hạ, khi nào cậu trở về đi học thế?” Tiêu Nguyệt Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“ Ngày mai đi, trường học có một buổi tọa đàm phù hợp với chuyên ngành của tớ, tớ muốn đi nghe thử. ” Trước đây có người nói qua, toạ đàm ở đại học có thể nghe thì cứ nghe, dù gì trường học mời bọn họ đến là để lấy tiền mà, nếu như không có tác dụng thì trường học làm sao có thể nỡ chi tiền chứ.
Tống Sở Sở hỏi nói: “ Thế thân thể của em có thể chống đỡ được không?”
“ Có thể, đương nhiên có thể!” Vì để chứng minh thân thể của bản thân đã hoàn toàn khỏi hẳn, Lâm Hạ đứng lên nhảy múa vài vòng, “ Mọi người nhìn xem, hiện tại em rất có sức lực đấy, hơn nữa cả bàn thức ăn này toàn bộ đều do em làm, chị có thấy qua người nào không có sức lực lại có thể làm một bàn thức ăn nhiều như thế mà không mệt không?”
“ Được rồi được rồi, tin em rồi. ” Tiêu Thần kéo cô ngồi xuống, nói: “ Đừng để lát nữa lại đụng vào tường đấy. ”
“ Chuyện đó là ngoài ý muốn có được không!”
Một bữa cơm trong sự vui đùa của mọi người đã ăn xong hết, buổi chiều Tiêu Thần vẫn luôn ở nhà, cho nên Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở bọn họ đều quay về nhà rồi, dù gì người ta cũng có việc, không thể thời thời khắc khắc ở cạnh cô.
“ Thế nào rồi, đã mệt chưa?” Hai người nằm ở trên giường, Tiêu Thần hỏi.
Lâm Hạ ngồi dậy, cười nói: “ Làm sao mệt được chứ, em cảm thấy rất có tinh thần, hiện tại bảo em đi chạy ba nghìn mét có lẽ cũng không quá mệt đấy!”
“ Nếu đã như thế, thì chúng ta làm chút chuyện khác đi, vừa hay có thể tiêu cơm. ” Tiêu Thần dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn lấy cô.
Lâm Hạ ngây ngốc: “ Hả?”
Đáng tiếc cô còn chưa đợi được câu trả lời, Tiêu Thần đã bổ lên tới rồi, dùng miệng chặn lấy lời đang muốn nói ra của cô.
“ Ngô ngô ngô…….” Sự việc biến hoá quá nhanh, vừa rồi không phải đang nói về vấn đề có mệt hay không sao, sao mà mới có chốc lát đã bị bổ nhào đến rồi, cô rất không thích ứng được đấy có được không hả.
Thấy cô vẫn còn tâm trạng phản kháng, Tiêu Thần thô bạo xé rách quần áo của cô ra, đẩy nội y của cô lên cao rồi nắm lấy khối mềm mại của cô, tức khắc, toàn thân Lâm Hạ mềm nhũn đi. Tuy là như thế, cô vẫn đang giãy giụa, Lâm Hạ mơ mơ hồ hồ mà nói: “ Sao lại……xé quần áo…….của em, thật……….thật lãng phí. ”
Tiêu Thần cuối cùng nén không nổi nữa, trên trán chảy qua ba vạch đen.
Bàn tay thô ráp di chuyển trên hai khối mềm mại, Lâm Hạ đã triệt để mềm nhũn cả người rồi, chỉ biết vô thức mà cong người lên, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Hai ngón tay kẹp lấy hai trái mận đỏ ở chính giữa rồi kéo nó ra, trước ngực Lâm Hạ chợt nhói đau, trong miệng ngâm nga một tiếng, hơi hơi đồng ý với kích thích khoái cảm kịch liệt này, Lâm Hạ cảm giác được_____
Bản thân mình ướt rồi.
Không biết là do kỹ thuật trêu đùa của Tiêu Thần thật sự quá tốt, hay là bởi vì thân thể của Lâm Hạ quá đỗi nhạy cảm, khi tay của Tiêu Thần càn phá ở trước ngực của cô, lúc miệng nhắm vào bên tai của cô mà phả khí, thân thể của Lâm Hạ đã đạt đến một sự trống rỗng mà trước giờ chưa từng có.
Cô nhìn lấy Tiêu Thần, đôi mắt vốn dĩ thuần khiết lúc này mang theo mị khí nồng đậm, như oán như giận, thân thể của Tiêu Thần chợt run rẩy, cảm nhận được vật thể vốn dĩ mềm nhũn lập tức ngẩng cao đầu. Ngón tay trượt xuống dưới, vén vạt váy lên, thăm dò đến đáy quần, rất ướt rồi, không tệ. Ngón trỏ tách phần mép hoa huy*t ra, chui vào trong đấy.
“ A~~~~”
Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, Tiêu Thần không còn nhịn được nữa, cởi quần xuống, nắm lấy vật thể của bản thân mình xông thẳng vào đó.
………….
“ Lâm Hạ, cậu cuối cùng cũng chịu đến trường học rồi!!!” Lâm Hạ vừa xuất hiện, Âu Dương Tuyết liền bổ nhào qua đó ôm chặt lấy cô: “ Cậu mà còn không xuất hiện nữa tớ sẽ liền đi báo cảnh sát đấy!”
Tưởng Duệ cùng Lăng Nguyệt Nguyệt cũng vây quanh lấy cô, Tưởng Duệ nói: “Nguyệt Nguyệt nói trong nhà cậu có chuyện, cho nên xin nghỉ phép vài hôm, nhưng, hiện tại đã mười ngày rồi, bọn tớ gọi điện thoại cho cậu lại gọi không thông, vốn dĩ muốn đến nhà cậu xem thử, nhưng Nguyệt Nguyệt nói cậu không có ở trong căn hộ, cho nên đành từ bỏ thôi. ”
Lâm Hạ cảm kích mà nhìn Lăng Nguyệt Nguyệt một cái, cô ấy không chỉ giúp cô cai nghiện, còn giúp cô che giấu. Nếu như chuyện cô bị tiêm ma tuý này bị truyền ra ngoài, thì Lâm Hạ cảm thấy bản thân mình khẳng định không còn mặt mũi ở trong trường học này nữa.
Lăng Nguyệt Nguyệt cười cười với cô, cô giúp đỡ Lâm Hạ, quan trọng nhất chính là bởi vì bọn họ là bạn bè, nhưng đồng thời, bởi vì anh trai của cô ấy đã từng dính qua ma tuý, nên Lăng Nguyệt Nguyệt đối với ma tuý đã đạt đến bước đường căm thù tận xương tuỷ.
“ Đúng rồi, Lâm Hạ, ba người bọn tớ đang muốn đến hội trường nghe tọa đàm, cậu có đi không?” Tưởng Duệ hỏi nói.
“ Đương nhiên đi chứ, tớ nghe nói đó là một vị bác sĩ ngoại khoa có tiếng, tớ làm sao có thể nỡ bỏ qua cơ hội tốt như thế này chứ?” Lâm Hạ đi đến trước bàn học, cầm lên một quyển sách chuyên ngành. “ Thế chúng ta đi thôi, tọa đàm 9 giờ bắt đầu, bây giờ đã 8 giờ 50 rồi. ”
Những buổi tọa đàm trước đây đều rất nhàm chán, nhưng vị bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng toàn quốc này lại vô cùng hài hước, diễn giải một số kiến thức nhàm chán bằng những thuật ngữ phổ biến, không những khiến người ta dễ dàng ghi nhớ, ngược lại càng khiến mọi người có hứng thú với y học hơn. Buổi tọa đàm kéo dài tầm khoảng ba tiếng, trong đó phần lớn thời gian các học sinh đều bị ông ấy chọc cho bật cười.
“ Ha ha ha ha!” Âu Dương Tuyết đã rời khỏi hội trường mười phút rồi, cả người vẫn còn đang cười đến lợi hại, chỉ có thể vịn vào cánh tay của Lâm Hạ mới có thể đi đường đàng hoàng.
Lâm Hạ bị cô ấy chọc cười, trêu đùa cô ấy nói: “ Cậu còn không chịu đi đường đàng hoàng, mọi người sẽ tưởng rằng cậu bị điên đấy. ”
“ Ai ya, được rồi được rồi, tớ không cười nữa.” Âu Dương Tuyết bám lấy cánh tay của Lâm Hạ đứng thẳng lên, nhưng khuôn mặt lại bởi vì nhịn cười mà vẫn luôn co giật.
Tưởng Duệ cuối cùng không nhịn được nữa, kéo lấy Lâm Hạ cùng Lăng Nguyệt Nguyệt rồi chạy về phía căn tin: “ Đừng quan tâm kẻ điên này nữa, đợi cậu ấy cười xong, trong căn tin chỉ còn lại cơm thừa canh thừa thôi đấy!”
Thấy bọn họ chạy rồi, Âu Dương Tuyết hét nói: “ Này này này, đợi tớ với chứ, ba người các cậu là cái đồ không biết nghĩa khí, có ai làm bạn bè như các cậu không hả?!!!”
…………..
Nhưng ba người bọn họ lại giống như không hề nghe thấy, càng chạy càng nhanh, đợi lúc chạy đến căn tin rồi, Âu Dương Tuyết đã không thấy đâu nữa.
“ Lâm Hạ. ” Giống như đã đứng chờ ở cửa căn tin từ rất lâu rồi vậy, Lâm Hạ vừa xuất hiện, Tạ Thiếu Dương liền chạy ngay đến.
Từ sau khi nhìn thấy bạn trai của Lâm Hạ ưu tú đến như thế, lòng tự ti biến mất đã lâu của Tạ Thiếu Dương lập tức xuất hiện trở lại. Tiêu Thần quá ưu tú, cậu ta là một chàng trai tay trói gà không chặt căn bản không thể so sánh với anh được, Lâm Hạ chọn lựa anh cũng là lẽ thường tình. Nhưng cho dù nghĩ như thế, cậu ta vẫn là không có cách nào quên đi Lâm Hạ.
Dù gì cũng cô gái mình đã thích tận mấy năm trời rồi, bảo cậu ta đột nhiên buông bỏ, nói thật lòng, cậu ta không làm được.
Cho nên sau khi biến mất khoảng chừng một năm, cậu ta quyết định chấn chỉnh lại từ đầu!