Chương 14: Động lòng trắc ẩn
Nặc Kỳ Anh mím môi sau đó quay người bước lên một con đường nhỏ giữa ruộng đồng bát ngát.
Chuyện của Tô Hoài Lan vẫn xôn xao mấy ngày gần đây. Mà sau khi Tô Hoài Lan về lại thành phố Cung Hải thì ông bà nội của cô ta cứ đi đâu gặp ai cũng nói là cháu gái của họ hiếu thảo như.
thế nào, nói là cháu gái của bọn họ có một người bạn trai vô cùng đẹp trai, lại còn giàu có. Hơn nữa còn sắp kết hôn, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời mọi người tới nhà bọn họ uống rượu mừng.
Thật ra từ lúc Tô Hoài Lan về thị trấn cho tới lúc cô ta rời khỏi đây thì chẳng ai gặp được bạn trai của cô ta cả.
Tô Hoài Lan về nhà thăm người lớn một cách phô trương như thế chẳng lẽ bạn trai không nên đi chung sao?
Vấn đề này quả thật được mẹ Nặc nhắc tới trên bàn cơm.
“Cho dù đàn ông giàu có tới cỡ nào mà không hiểu được lễ nghĩa thì chắc chản không phải là người tốt lành gì Mẹ Nặc nói thế, nhưng trong giọng nói của bà ta tràn ngập sự ghen tị. Đúng là không ăn được nho thì nói nho xanh.
Nặc Kỳ Anh giải thích giúp Tô Hoài Lan rằng: “Người ta đã giàu có thì chắc chắn là bận rộn, mỗi phút giây đều là tiền. Hơn nữa cái này cũng không phải là gặp mặt hai bên gia đình một cách chính thức. Mẹ không nên chửi bới người ta sau lưng như thế”
“Ta nói sao con nhóc như mi cứ hướng cùi chỏ ra ngoài thế hả?” Mẹ Nặc rất tức giận.
Nặc Kỳ Anh trả lời: “Không phải con thiên vị người ngoài mà chỉ là con cảm thấy mẹ không nên bàn tán sau lưng người khác.”
“Được rồi, ta lười cãi nhau với mi. Dù sao thì ta cũng chẳng trông mong vào việc sau này mi có thể gả cho một người giàu có.’ Mẹ Nặc trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một chút rồi cúi đầu ăn cơm.
Bố Nặc vẫn giữ im lặng từ đầu tới cuối.
Ăn cơm tối xong thì Nặc Kỳ Anh lấy điện thoại ra gọi cho anh trai Nặc Lâm Dương.
“Anh, em là Kỳ Anh đây”
“Sao em lại đổi số điện thoại rồi hả?”
“Em về nhà rồi, cái số lúc trước là sim sinh viên của học viện kiến trúc Cung Huy. Về nhà dùng sẽ hơi đắt nên em đổi luôn một số khác”
“Em về nhà à? Sao đột nhiên em lại về nhà rồi, không phải là còn một tháng nữa là tới lúc khai giảng ư?”
“Anh, anh có thể cho em mượn ba mươi triệu không?”
“Em cần ba mươi triệu làm gì?”
“Em nộp tiền học phí năm hai, với lại tiền sinh hoạt của eml”
“Sao em không xin bố mẹ ấy!”
“Bọn họ không cho…”
“Nhưng anh cũng không có nhiều tiền như thế. Em cũng biết anh trai của em tháng lương nào là hết tháng đó mà. Không có tiền tiết kiệm lại còn thường xuyên xin tiền bố mẹ!”
“Vậy thì em nghĩ cách khác.” Nặc Kỳ Anh đành nói, nhưng giọng điệu của cô có chút buồn bã.
Nặc Lâm Dương cảm thấy bối rối nên lại nói: “Không bằng em thừa kịp tháng nghỉ hè cuối cùng này đến chỗ anh làm thêm đi! Nói thế nào thì thành phố này cũng là thành phố ven biển lớn số một số hai trong nước.”
“Ở thành phố Cung Huy em còn chẳng tìm được công việc, chắc chăn tới chỗ anh lại càng không tìm được” Nặc Kỳ Anh đã mất đi lòng tự tin.
Nặc Lâm Dương cười cười rồi nói: “Em sợ cái g? Trời sinh voi trời sinh cỏ, ngày mai em tới đây, anh lo cho em một tháng! Kiểu gì cũng tìm được công việc để đóng tiền học phí thôi”
“Vậy thì giờ em đi ngay.’ Nặc Kỳ Anh nghe thế thì lại tràn ngập lòng tin rồi.
“Bây giờ ư?” Nặc Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Đúng thế, em đi mua vé xe lửa” Nặc Kỳ Anh nói một cách chắc chắn.
“Được rồi, đi đường cẩn thận. Khi nào tới nhớ gọi điện cho anh.”
“Vâng”
Sau khi Nặc Kỳ Anh cúp điện thoại thì phấn khởi lên hẳn.
Dù sao nhà cô ở ngay bên cạnh nhà ga, mua vé rất tiện.
Khi Nặc Kỳ Anh kéo theo va li chuẩn bị rời khỏi nhà thì bố Nặc chống gật ba toong đi ra.
Năm Nặc Kỳ Anh học lớp mười hai, lúc đó bố Nặc đang làm công nhân kiến trúc thì không cẩn thận ngã từ tầng ba xuống dưới. Mặc dù vẫn còn sống nhưng lại mất đi một chân.
Bố Nặc tập tễnh đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh rồi nhét vào tay cô sáu triệu đồng.
“Đây là tiền riêng của bố, con lấy dùng tạm”
Bố Nặc nở một nụ cười hiền lành rồi nói nhỏ: “Đừng để mẹ con biết.”
Nặc Kỳ Anh nhìn bố mình mà cay khóe mắt, cô ôm lấy thân hình không còn thẳng của bố Nặc.
“Con gái à, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt. Lạc quan tiến về phía trước mới là quan trọng nhất! Còn nữa, trên thế giới này có rất nhiều đàn ông không tốt, con phải cẩn thận bảo vệ chính bản thân mình!” Bố Nặc dặn đi dặn lại, mỗi lần cũng chỉ có mỗi câu này nhưng trong đó tràn ngập tình thương của bố.
Nặc Kỳ Anh gật đầu rồi miễn cưỡng nở một nụ cười, cô lau nước mắt và kéo va li rời đi.
Cô không dám quay đầu lại nhìn bố Nặc vì cô sợ mình không kiềm chế được mà muốn khóc.
Lần này rời đi, Nặc Kỳ Anh đã quyết định sẽ không tùy tiện về nhà nữa.
Cho là lúc cô đau buồn và nhếch nhác nhất thì cái nhà này cũng chẳng phải là cảng tránh gió của cô.
Vậy cảng tránh gió thật sự của cô đang ở đâu đây chứ?
Đêm tối dần dần nuốt chửng lấy bóng lưng lẻ loi của cô.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy mình đang bước lên một con đường không có điểm dừng.
Nhà ga.
“Không có ghế cứng ư? Vậy thì giường cứng thì sao? Giường mềm cũng được, chỉ cần có vé là tôi sẽ mua.” Nặc Kỳ Anh nhắc đi nhắc lại. Cô thật sự không ngờ rẵng vé đi tới thành phố Thuận Canh của tối hôm nay lại khó mua đến thế.
Người bán vé cũng có chút mất kiên nhẫn: “Đêm nay đã hết sạch vé rồi, chỉ còn ngày mốt mà thôi, hay là cô mua vé ngày mốt đi”
“Chào cô, tôi muốn trả vé giường mềm đi thành phố Thuận Canh này”
Lúc này đột nhiên có một giọng nam vô cùng trầm ấm vang lên ở cửa sổ đổi trả vé.
Tai của Nặc Kỳ Anh rất thính, cô nghe thấy là vé đi thành phố Thuận Canh thì vội vàng đi tới rồi tóm lấy tay của đối phương trước khi anh ta trả vé.
“Anh gì ơi, có thể bán cho tôi tấm vé này không?” Nặc Kỳ Anh nói với vẻ khẩn cầu. Trong mắt cô giờ đây chỉ có tấm vé đi thành phố Thuận Canh kia thôi.
Cánh tay mà cô dùng để nằm lấy tay anh ta có chút run rẩy, gương mặt thì trắng bệch thậm chí còn có vết nước mắt. Khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
€ó thể nhìn ra được cô gái này rất muốn đi tới thành phố Thuận Canh.
Người đàn ông động lòng trắc ẩn nên nói: “Đương nhiên là được rồi, nhưng cô phải thả tay tôi ra tôi mới có thể bán lại vé cho cô được.”
Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới nhận ra rằng mình đang tóm lấy tay của đối phương.
“Xin… xin lỗi!” Cô vội vàng buông tay anh ta ra rồi xin lỗi trong sự lúng túng.
Mà giọng nói của người đàn ông vẫn dịu dàng và dễ nghe như cũ: “Không sao đâu.”
Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói dễ nghe này thì không kiềm chế được ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt Nặc Kỳ Anh mặc một bộ đồ tây màu bạc phẳng phiu. Dáng người cao lớn lại không quá thô, vừa nhìn qua là biết anh ta chắc chắn cao trên một mét tám mươi centimet Mà ngũ quan của người đàn ông này như một tác phẩm nghệ thuật do Thượng đế tự tay sáng tạo nên. Gương mặt góc cạnh rõ ràng như những nhân vật nam chính là con lai trong phim truyền hình Thái Lan vậy.
Ôi đẹp trai quá!
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!