"Tới! Cháo tới rồi!" Hạ Tuyết vui vẻ bưng cháo đến, đặt trên bàn cơm, sau đó cầm lấy thìa nhỏ, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng đưa lên môi thổi thổi, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ nói: "Uống đi! Xem uống được không?"
Hàn Văn Vũ nhìn nàng một cái, trái tim lập tức “bang bang” ầm lên đáng sợ, hắn chặn ngực, miễn cưỡng uống xong muỗng cháo......
Hạ Tuyết đứng sát vào Hàn Văn Vũ, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Uống được không?"
"Uhm! Không tệ!" Hàn Văn Vũ nhịn không được mỉm cười!
"Ha ha ha ha......" Hạ Tuyết cười vui vẻ lấy một chén nhỏ, để gần trước mặt Hàn Văn Vũ, sau đó cầm muỗng múc một cái, nói: "Anh ngoan ngoãn ăn xong cháo, sau đó chúng ta cùng đi đến cao ốc Thế Kỷ quay phim, sau đó tôi diễn vai quần chúng nên không thể phục vụ cho anh được, nhưng anh yên tâm, thỉnh thoảng tôi sẽ để ý đến chỗ của anh!"
Hàn Văn Vũ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn nàng nói: "Rõ ràng mình muốn kiếm tiền, lại giả vờ quan tâm tôi! Ghê tởm!"
Hạ Tuyết cười hì hì hì hì, để cái muỗng xuống, sau đó gắp một miếng rau trộn dưa xanh, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ nói: "Ăn đi! Tôi trộn với dưa xanh giòn, ăn rất ngon".
Hàn Văn Vũ cũng vui vẻ để cho nàng phục vụ, khoanh hai tay, mở miệng ăn dưa xanh, nhưng ai biết Hạ Tuyết gắp đưa đến không chính xác, làm dính một chút nước trên môi hắn, nàng “ai nha” một tiếng, lập tức co các ngón tay thon dài của mình, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước đang dính trên môi hắn......
Tức khắc, Hàn Văn Vũ cảm giác ngón tay nàng dịu dàng quẹt lên khóe môi hắn, cảm giác có chút ngứa ngáy, hắn nghe trong lòng mình ngọt ngào, thậm chí có chút vui vẻ, trái tim đập nhanh, không được, cảm giác này quá kỳ quái, hắn lập tức đứng dậy, nói với Hạ Tuyết: "Cô ăn trước đi! Tôi nhớ tới còn có việc, muốn gọi điện thoại!"
"A...!" Hạ Tuyết không nói thêm, liền múc cho mình một chén cháo, vừa ăn vừa nhìn hắn ngây ngốc cười......
Hàn Văn Vũ lườm nàng một cái, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm của nàng nói: "Cô từ từ ăn, ăn no đi, gầy quá!"
"Ừ!" Hạ Tuyết tay cầm đũa, so một cái trên mặt bàn, gắp thức ăn ăn ngấu nghiến!
Hàn Văn Vũ nhanh chóng lên lầu, cầm lấy mobile phone, đi vào phòng ngủ của mình, đứng bên cửa sổ, bấm điện thoại gọi Tiểu Thanh......
"Alo! Văn Vũ! Chúng ta đã đến hiện trường rồi, đang chờ anh đấy!" Tiểu Thanh đứng trước cao ốc Thế Kỉ, hít một hơi gió lạnh, nói!
"Những người bình thường trong thế giới các cô, thích một người sẽ như thế nào?" Hàn Văn Vũ nhanh chóng hỏi.
Tiểu Thanh “phốc” một tiếng, cười nói: "Anh không phải là ảnh đế sao? Lại xưng tình thánh ảnh đế, sao lại hỏi vấn đề phàm phu tục tử này?"
"Đừng nói nhảm! Nghiêm túc đi!" Hàn Văn Vũ nói.
"Ồ! Không có gì hơn chính là tim đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai, nhìn người này, lại cự tuyệt người này, lại muốn nhìn người này, nghe trong lòng ngọt ngào, sau đó bắt đầu thần kinh thất thường, cho là trái tim mình có vấn đề, thậm chí còn ngu ngốc giống như anh mới vừa rồi vậy, hỏi yêu là gì? Sau đó có thể càng không ngừng hỏi mình, tại sao lại yêu? Tại sao phải yêu đây?" Tiểu Thanh cười nói.
Hàn Văn Vũ sững sờ, cúp điện thoại, một tay chống cửa sổ, không biết nói gì, hắn làm sao có thể thích người kia...... Cực phẩm a?
"Ôi!!" Giọng Hạ Tuyết từ ngoài phòng truyền đến, Hàn Văn Vũ kinh ngạc nhìn, thì ra Hạ Tuyết mang rác đi ra bên ngoài biệt thự đổ, không biết từ đâu, một con dê núi nhỏ chạy tới, khẽ liếm mông Hạ Tuyết, Hạ Tuyết tức giận tay che mông của mình, quay đầu lại, hung hăng tát cho con dê núi nhỏ một bạt tai nói: "Bại hoại!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên cười.....