Tiếng bước chân dồn dập theo đầu vườn chuối bên kia truyền đến, trong làn mưa trắng xoá, tạo thành một đường trắng, đường trắng này càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, rốt cuộc nhìn thấy Daniel toàn thân ướt đẫm, kinh hãi nhìn Hạ Tuyết nằm trong vũng máu, đã hôn mê, mưa to dồn sức trút lên thân thể nàng, bùn đất bắn tung tóe đến mặt của nàng, trên môi nàng, nàng trông rất đáng thương nhắm chặt hai mắt......
Daniel chạy đến bên cạnh nàng, ôm ngang người nàng đứng lên, máu tươi càng không ngừng nhỏ xuống, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn, hắn cắn răng ôm Hạ Tuyết rất nhanh đi thẳng phía trước......
Khuôn mặt Hạ Tuyết tựa trên vai của hắn, vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như đã từ giã thế giới này, nàng từng vài lần gặp thoáng qua Thượng Đế, Thượng Đế giữ nàng lại thế gian, cho nên vẫn phải bị chịu khổ......
Một tia sáng lóe qua trên mặt Hạ Tuyết, giống như ánh sáng Thiên đường...... Nàng bắt đầu tiếp xúc cảm giác ấm áp, đau đớn thay nhau tràn đến, loại cảm giác này làm cho cả người nàng bị tê liệt, nhưng nàng vẫn mở hai mắt, cảm giác kia càng kéo dài ra, hiện lên từng ánh đèn màu trắng, toàn thân nàng đau đớn, đổ mồ hôi, quay đầu lại, nhìn thấy bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa nàng đi về phía trước, thần sắc bọn họ quen thuộc......
Hốc mắt nàng đỏ lên, bàn tay của nàng bị ai đó nhẹ nhàng nắm chặt, nàng sửng sốt quay đầu, nhìn Daniel cũng đi theo giường di động, lo lắng nhìn nàng, khẩn trương và vui sướng, giọng nói chân thành, dịu dàng: "Bảo bối muốn sinh ra rồi......"
Hạ Tuyết nhìn hắn, hốc mắt nóng lên, nước mắt lăn xuống, hoàn cảnh bây giờ, thể xác và tinh thần đã đạt tới thống khổ tột cùng thì có một người khác nói với nàng bảo bối muốn sinh ra, giọng nói đầy vui sướng, bảo bối muốn sinh ra, chia sẻ vui vẻ và đau khổ với nàng, hốc mắt nàng càng như suối tuôn, gắt gao nhìn hắn, vừa định tươi cười đáp lại hắn thì cơn đau đớn ập đến làm cho nàng kêu lên......
Bác sĩ và y tá bước nhanh đẩy Hạ Tuyết đi vào phòng sinh, cánh cửa màu trắng đã đóng chặt!! Ngăn Daniel ở bên ngoài!!
Hạ Tuyết sợ hãi nhìn thấy nàng bị ôm đến trên giường sinh, bác sĩ và y tá khẩn trương bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, hai y tá đi tới trước mặt Hạ Tuyết nói: "Hiện tại thân thể cô vô cùng suy yếu, cho nên ngàn vạn lần cô không được quá đau khổ, phải giữ lại sức, chờ nghe lời của bác sĩ, bác sĩ muốn cô hít sâu thì cô hít sâu, muốn cô dùng sức thì cô dùng sức! Bảo bối của cô chỉ gần tám tháng, vì sinh non, cô càng phải cẩn thận......
Hạ Tuyết sợ hãi nắm chặt tay y tá, suy yếu không còn hơi sức rơi lệ hỏi: "Bảo bối của tôi không có việc gì chứ......"
Y tá không trả lời Hạ Tuyết, nhanh chóng đem tay nàng đặt lên giá thép trên giường, nói: "May mắn là cô không có việc gì...... chỉ cần cô cố lên sẽ tốt thôi, biết không? Chờ một lát nữa sinh đứa bé, nắm chặt giá thép!! Tuyệt đối tuyệt, đối không thể thả lỏng!!"
Giờ khắc này, Hạ Tuyết cũng không ngừng nghĩ đến người đàn ông có đôi mắt như con báo nhỏ kia, hắn đã từng hôn nàng như có tình cảm thâm sâu! Nàng thở hổn hển, mặc ồ hôi lạnh đầm đìa, đau đớn tột cùng, nàng cắn răng, cả người lạnh run, khóc nức nở, đau thấu tim gan.....
"Đừng khóc!! Giữ sức đi!!" Y tá lớn tiếng nói với nàng, sau đó cầm lấy cổ tay nàng, đâm ống tiêm, điều chỉnh từng tí, nhìn kỹ cô gái mới hai mươi tuổi này, cũng thật sự khó có được, xoay người, chuẩn bị đi......
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cầm một tờ giấy đi tới trước mặt Daniel nói: "Anh là người nhà của Hạ Tuyết sao?"
Daniel sửng sốt, do dự một chút, lập tức nói: "Là tôi!"
"Kí tên! Cô ấy mang thai chưa được tám tháng đã sinh ngoài ý muốn, là sinh non, đứa bé và người mẹ đều có thể gặp nguy hiểm! Người nhà phải kí tên, chịu trách nhiệm, chúng tôi mới dám đỡ đẻ cho cô ấy, nếu chờ một lúc không thuận lợi, chúng tôi vẫn phải mổ!" Bác sĩ nhanh chóng nói. Các bạn đang xem truyện vợ trước giá trên trời tại.
Daniel không nghĩ ngợi, cầm lấy tờ giấy và bút, ký tên mình vào!
Bác sĩ nhận lấy giấy cam kết, xoay người muốn đi vào, Daniel nắm chặt tay bác sĩ, vội vàng nói: "Bác sĩ, xin cô cứu cô ấy! Xin cô nhất định phải để cho bảo bối thuận lợi sinh ra!"
"Chúng tôi sẽ cố hết sức!!" Bác sĩ nói xong, đi vào phòng sinh!!
Trong phòng sinh!
"Dùng sức......" Bác sĩ kêu to với Hạ Tuyết!!
Hạ Tuyết đau đến cả người bị xé rách, mồ hôi tuôn ra, nhưng vẫn gào lên đau đớn, cố gắng dồn hết hơi sức, dùng lực rặn ra!
Y tá vừa xoa bụng của Hạ Tuyết, vừa khẩn trương nói: "Dùng sức! sẽ đau một chút, cố lên một chút nữa!! Bảo bối rất nhanh ra ngoài!! Cố lên!!"
Hạ Tuyết thở hổn hển, đau đớn thấu tim gan, khóc lên, nhưng vẫn cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn dùng sức rặn......
"Tiếp tục!!" Bác sĩ cũng tuôn mồ hôi lạnh, nói với Hạ Tuyết: "Hít sâu một hơi, sau đó...... Dùng sức!!"
Hạ Tuyết hít một hơi, trong não thiếu dưỡng khí, đau đớn không cách nào nhịn được, nàng bật khóc.