"Tại sao lại sợ tôi như vậy?" Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, cúi đầu dán ào mặt ô, hỏi.
Mặt ủa Hạ uyết đỏ ên, muốn éo hai tay ủa hắn a, lại phát iện thânhể có chút ềm yếu ô lực, ô chỉ đành ầu bầu ói: "Thật à bị mắc ẫy anh rồi ……"
Hàn ăn Hạo hướng mày, ại cúi đầu hỏi: "Vào ẫy của ôi sao? ô mắc bẫy ao?"
Hạ uyết phát iện mình ói với ắn một âu thành ai ý, liền ức giận ói: "Được ồi, được ồi, đừng àm rộn. ia gia vẫn òn ở bên ngoài ……"Cô vừa nói xong, lại muốn vươn tay, kéo hai tay của hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo ôm chặt, ép thân thể của cô tựa vào trên cửa, hắnvươn tay nhấn chốt khóa mà lúc nảy cô vừa vặn ra, cúi đầu muốn hôn Hạ Tuyết …….
"Đừng như vậy ……." Hạ Tuyết xoay mặt đi, đưa hai tay đẩylồng ngực của hắn, Hàn Văn Hạo lại đè thân thể nhỏ nhắn củacô, ôm chặt eo của cô, ở bên tai của cô, giọng khàn khàn, trêuchọc, nói: "Đừng nói, đừng như vậy …… Trần gia gia nghe, sẽ hiểu lầm, không biết chúng ta ở bên trong làm cái gì ……"
"Anh hư quá!" Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìnhắn, vỗ vào vai của hắn, Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt tay củacô, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Hạ Tuyết, sau đó đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi của mình hôn ……
Khuôn mặt của Hạ Tuyết đỏ bừng, tim phanh phanh nhảy, khẽ cắn môi ……
"Cô có biết tại sao tôi ghét cô cắn xuống môi không?" Hàn VănHạo hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, cúi đầu cụng nhẹ lên trán cô, dịu dàng, giọng khàn khàn hỏi.
Trái tim Hạ Tuyết không ngừng nhảy, nhìn hắn, ngây ngốc lắcđầu một cái.
Hàn Văn Hạo cười hết sức thần bí, chậm rãi, nói: "Bởi vì rấtkhiêu gợi ……"
Hạ Tuyết giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Hàn Văn Hạoxẹt qua một chút mập mờ, nhưng không nói nữa, thừa dịp lúc cô ngẩn người, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của Hạ Tuyết…….
Hạ Tuyết sững sờ, vừa định đẩy hắn ra, lại bị hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể, kéo sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, cô vộivã luống cuống nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Rốt cuộc, chúng ta đang làm gì?"
"Tôi không biết …….. cô biết không? Nếu đều không biết, vậy hỏi trái tim đi ……." Hàn Văn Hạo mê hoặc nói xong, cúi đầu khẽ hôn lên môi mềm mại của Hạ Tuyết, mút lấy môi cô, thân thểcủa hắn lập tức nổi lên phản ứng mãnh liệt, hai tay siết chặt ngang thắt lưng Hạ Tuyết, vuốt ve chỗ trũng, hết sức khiêu khích,rồi lại mút môi của cô nhưng vẫn không ép buộc cô ……..
Hạ Tuyết thở phì phò, hai mắt xốc xếch chợt lóe, muốn tập trung tinh thần suy nghĩ một chuyện, nhưng Hàn Văn Hạo mút môi của cô, tay ở phía sau lưng cô du ngoạn, tình mê ý loạn, ánh mắt cô chớp lóe, lại bị hắn trêu chọc không nhịn được, hé mở đôi môi đỏ mọng, đuôi mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua vẻ vui, nhanh chóng dò đầu lưỡi vào, mút lấy đầu lưỡi của cô, cùng với cô dây dưa giống như đêm qua, Hạ Tuyết không nhịn được, đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay rũ xuống, mặc cho hắn ôm chặt mình, cuồng nhiệt hôn …….
Trần lão ở ngoài sân, đoán chừng lại đang chẻ củi, vừa chẻ vừachậm rãi cười nói: "Hai đứa bé bên trong, thương lượng xong chuyện rồi, phải ra ăn cơm thôi".
Hàn Văn Hạo ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, mãnh liệt hôn, vừaquấn đầu lưỡi của cô, vừa cảm giác lồng ngực cô phập phồng, cogiãn càng không ngừng kích thích thân thể của hắn, hơi thở của hắn nặng nề, tay từ bên eo dò tới mông cô, bóp mạnh một cái, rồi lại nâng người cô, dán chặt thân thể của hắn ……..
"Ưmh" dường như Hạ Tuyết không chịu nổi loại kích tình này, thở hổn hển, hai tay không nhịn được đặt lên vai của hắn, HànVăn Hạo lại hôn lên môi của cô, sau đó dời nụ hôn xuống cằm,thậm chí, thương yêu hôn khắp khuôn mặt của cô, khẽ cắn vành tai của cô ……..
"Đừng như vậy, rất nhột" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo nắm chặt hai tay của cô, choàng thắt lưng của mình, lại ôm chặt cô hôn nhẹ khắp khuôn mặt, cằm, đến cổ, rồi đến khung xương trên ngực, hai tròng mắt Hạ Tuyết chớp một cái, đã cảmgiác Hàn Văn Hạo hôn nhẹ lên ngực của mình, trái tim cô đậploạn, lúc vừa định cự tuyệt, lại nghe Hàn Văn Hạo hôn lên cổ,nói: "Đừng cự tuyệt tôi".
Hạ Tuyết không khỏi giật mình, đỏ mặt, hai mắt mê ly nhìn chằmchằm Hàn Văn Hạo, ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng rực nhìn cô, cuối cùng, hắn đột nhiên khom người ôm ngang Hạ Tuyết, nhanh chóng đi tới giường, không đợi Hạ Tuyết kêu lên, hắn đã bá đạohôn lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, càng không ngừng cùng cô lăn lộn ôm hôn, giống như đang tiến vào người cô, làm cho linh hồn bọn họ nhộn nhạo, Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo hôn cho tình mê ý loạn, giữa hai chân cuồn cuộn, co rút, biến đổi, cuốicùng Hàn Văn Hạo đè lên người Hạ Tuyết, nắm chặt mười ngón tay của cô, vừa hôn, vừa cùng nhau ma sát khăn trải giường mềm mại, đỏ thẫm, giống như đây là đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ.
Nụ hôn lãng mạn như thế, kéo dài như thế, cuối cùng vẫn kết thúc, Hàn Văn Hạo chậm rãi ngồi thẳng người, cúi đầu, ánh mắtnóng rực nhìn Hạ Tuyết, sợi tóc rũ qua mắt, càng làm cho nhịptim người ta đập cuồng loạn.
Hạ Tuyết mơ hồ nhìn hắn, đột nhiên không biết nên làm gì, đành phải vội vàng nói: "Được rồi, đừng làm rộn, tôi đói bụng rồi".
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cúi đầu hôn nhẹ môi của cô, khiêu gợi nói: "Vậy thì ăn tôi đi"
"Đừng như vậy" Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó muốn đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, lại cúi đầu hônlên môi đỏ mọng của cô, vẫn cuồng nhiệt hôn, không chịu kết thúc nụ hôn kia, Hạ Tuyết cũng không có biện pháp, đón nụ hôn của hắn, lồng ngực nóng bỏng của hắn, cách áo sơ mi, truyền tớihơi nóng, cũng tràn đầy một loại sâu nồng …….
"Ăn điểm tâm, cháo đã nguội lạnh hết rồi" Trần lão ở ngoài sân, cười gọi.
"Tôi thật sự đói bụng!!" Hạ Tuyết lập tức đỏ mặt, đẩy Hàn VănHạo, ngồi dậy: "Tôi thật sự đói bụng! Đừng náo loạn nữa!" Côvừa nói, vừa sửa lại mái tóc dài của mình, xoay sang phía bên trái Hàn Văn Hạo muốn đứng dậy, hắn lại bá đạo từ phía sau ôm eo của cô, hôn nhẹ lên cái cổ trắng mịn, trơn mềm của cô, muốn tiếptục triền miên, Hạ Tuyết bị hắn làm cho không còn cách nào khác, liền "a" một tiếng, ngồi dậy, cầm cái gối đầu đập vào vai Hàn Văn Hạo, kêu to: "Ăn điểm tâm á!"
Hàn Văn Hạo nửa nằm trên giường, nắm một bàn tay nhỏ bé củacô, xúc động cười một tiếng. nguồn TRÙMTruyện.NET
Những ngày tươi đẹp đến đâu, cuối cùng cũng phải rời khỏi, HànVăn Hạo và Hạ Tuyết quyết định sáng sớm gày mai, hân thể hôi phục ốt, sẽ ời núi, rần lão ũng tán hành nán ại một gày, cho ên sáng ớm, sau hi ăn điểm âm, Hàn ăn Hạo ghĩ tới hân của rần lãohông tốt, ấy nước hông tiện, ên tự mình đến phía au núi, gánhước suối ho Trần ão.
Trần ão lấy a dụng cụ ha trà, đặt rước bàn, hìn Hạ uyết mỉm ười nói: "Mặc ù cá tính ủa cháu ồn nhiên hân chất, hật hiền lành, nhưng vì tính cách đơn thuần, cho nên làm việc kích động, bấtchấp hậu quả, phải biết rằng, thái độ làm người, vốn là một lạihọc vấn cao thâm, hai ngày nay, ông thấy nha đầu cháu rất khôihài vui vẻ, cho nên hôm nay ông sẽ dạy cháu kỹ thuật pha trà...... Phải biết, trà đạo Trung Quốc, nhấn mạnh sự vui vẻ của conngười, tự do tự tại, nuôi dưỡng tâm tính, tinh thần, chúng ta muốn uống một ấm trà ngon, tất nhiên phải có trà ngon, nước ngon, nhưng kỹ thuật pha trà lại quyết định trà có thể đạt tới mùi vị ngon nhất hay không......"
Hạ Tuyết nghiêm túc gật đầu, nhìn các loại dụng cụ pha trà, ánh mắt trở nên chăm chú và nghiêm túc.
Trần lão giơ tay nhìn Hạ Tuyết giải thích: nếu muốn pha đượcmột ấm trà nghệ thuật uống trà, phải có: ly trà, tẩy trà, khay trà,đệm lót trà, nước suối và chén đựng nước, chum thủy tinh, bếp nhỏ bằng đất, ấm đất, quạt lông và đũa thép......
Hạ Tuyết rất im lặng nhớ kỹ tên gọi của các dụng cụ pha trà, lại gật đầu.
Trần lão nhìn Hạ Tuyết, lại nghiêm túc nói: "Trước khi pha trà,phải dâng hương tĩnh khí, làm cho mình yên tĩnh, bình thản......"
Hạ Tuyết lập tức gật đầu, bê bếp lò lớn chừng bằng bàn tay, đặtở trước bàn, sau đó lấy ba cây nhang thơm, đốt lên, cắm trong lò,nhìn làn khói lượn lờ bay lên, một loại cảm giác thư thái kỳ diệulan ra, làm cho người ta nhất thời cảm thấy bay bỗng...... HạTuyết thật sự rất cảm thán nhìn Trần lão nói: "Cảm giác này thật tốt...... Đã nhiều năm qua, cho tới bây giờ cháu cũng chưa thấy như hôm nay, cảm giác thời gian rất chậm, lại rất quý giá, cảm giác có được một niềm hạnh phúc tuyệt vời......"
Trần lão mỉm cười, bưng cái lò lửa nhỏ đặt giữa bàn, nói: "Ngườihiện đại quá phô trương, phiền não, chú trọng đời sống vật chất,mỗi ngày bận rộn, nhưng không biết có đôi khi phải dừng lại mộtchút, từ từ chú trọng đến cảnh giới, tu vi, cũng là một loại suynghĩ và rèn luyện tâm tính...... Chúng ta chỉ có dừng lại, chậm lại, mới có thể hoàn thiện bản thân mình hơn, hiểu không?"
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu.
Trần lão nhìn Hạ Tuyết ôn tồn giải thích nói: "Được rồi, dânghương xong, bắt đầu ngửi trà......"
Hạ Tuyết nghe Trần lảo nói, liền gật đầu mở một gói trà ra, ngửimùi Phổ Nhị, mặt lại đỏ lên, nhìn Trần lão ngượng ngùng nói:"Cháu không ngửi được......"
Hàn Văn Hạo xách một thùng nước suối, đổ vào trong vạc, nghenhững lời này, lặng lẽ cười, Trần lão nghe, cũng mỉm cười nói: "Trà cũng giống như người, cháu phải phân biệt được hạng người thế nào là người rất tốt, phải không ngừng tiếp cận để tìm hiểu,trà cũng như thế, nếu muốn đạo phải mây tan trăng tỏ, phải kiên nhẫn, từ bản chất biết một người, mà không phải nhìn vẻ hàonhoáng bên ngoài...... Có một số người có khuyết điểm là ruộtđể ngoài da, ngược lại loại người này rất dũng cảm...... Tràcũng như thế, nhưng trà và người khác nhau, người là bị động,trà là chủ động, cần chính mình tự đi tiếp cận, giống như tên tiểu tử đó, cháu phải tìm hiểu hắn nhiều một chút...... Ha ha......"
Vẻ mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo một cái, Hàn Văn Hạo không nói gì, chỉ xách thùng gỗ đi lấy nước tiếp, cô nhìn bóng lưng của hắn, đi thật chậm chạp, lại trầm ổn, có lực......
"Tiểu tử này là một ấm trà ngon nhất......" Trần lão mỉm cườinói với Hạ Tuyết: "Trà ngon là chịu đựng được thời gian lắng đọng......"
Hạ Tuyết không biết nói gì, chỉ nhìn Hàn Văn Hạo đi ra ngoàisân, biến mất trong rừng trúc, cô đột nhiên bất đắc dĩ, cười mộttiếng.
"Được rồi, bắt đầu nhóm lửa...... Trước hết dùng đũa thép gắp than thả vào trong lò......" Trần lão bắt đầu cẩn thận dạy, Hạ Tuyết gật đầu, lại thấy bình bên trong bình thủy tinh đặt than,buồn cười nói: "Gia gia, sao ông lại bỏ than vào trong bình thủytinh vậy?"
Trần gia gia mỉm cười nói: "Vạn vật đều có chỗ hữu ích, không phân biệt cao thấp, chỉ có hiểu được đạo lý này, cháu mới có thểlàm cho tư tưởng của mình hơn thăng hoa đến cảnh giới tối cao......"
Hạ Tuyết nghe xong, đã hiểu, từ trong bình thủy tinh gắp khốithan ra......
Trần lão nhìn Hạ Tuyết sảng khoái gắp than, liền uốn nắn, nói:"Ông mới vừa nói với cháu, cháu lại quên rồi? Phải từ từ, tinh thần phải lĩnh hội từng chi tiết, từng động tác, hưởng thụ mỗi chi tiết và động tác. Nếu cháu không thể làm được điều này, đừngnói đến hưởng thụ nữa, cháu không phân rõ cái gì là mây, cái gì là sương, tính cách như vậy, ở trên bước đường đời của cháu sẽăn rất nhiều đau khổ, hiểu không?"
Hạ Tuyết nghe xong, nghiêm túc gật đầu, liền cầm đũa thép hítthở thật sâu, cẩn thận gắp khối than nhỏ, nhưng vì bàn tay của côkhông có sức, khối than nhỏ rớt xuống, cô bừng tỉnh, chậm rãi làm, cô vui mừng nhìn Trần Lão, nói: "Nếu làm nhanh, không nhất định có thể kẹp chặt......"
Trần lão cảm giác Hạ Tuyết có sự thông minh bẩm sinh, là người có sức cảm thụ mạnh mẽ, liền hài lòng gật đầu mỉm cười, sau đó chăm chú nhìn Hạ Tuyết, trong lòng đang dần dần thành hình một quyết định.
Một buổi trưa, Hạ Tuyết học không ít kỹ thuật pha trà của Trần lão, Trần lão đem tuyệt học bình sinh của mình truyền thụ choHạ Tuyết, cuối cùng, Trần lão còn nghiêm túc nói với Hạ Tuyết: "Sau này, trên bước đường đời của cháu, cháu sẽ cần tới nó!"
Hạ Tuyết mỉm cười uống ly trà Thiết Quan Âm do mình vừa pha, nói: "Hiện tại cháu đã rất cần nó á......"
Trần lão không vạch trần Hạ Tuyết, nhìn thấy Hàn Văn Hạo gánhnước đi vào trong sân, đổ nước vào trong vạc, ông kêu Hàn VănHạo, nói: "Tiểu tử, cháu tới đây..... Uống trà ngon vợ của cháu pha một chút?"
Hàn Văn Hạo vừa đổ nước, vừa cười nhẹ, nói: "Cô ấy làm sao có thể pha được một ấm trà ngon? Tính tình của cô ấy nóng nảy..... Sẽ không hiểu được mùi vị trong đó!"
"Này!" Hạ Tuyết tức giận nói với Hàn Văn Hạo: "Anh không cầnsỉ nhục người ta như vậy chứ?"
Hàn Văn Hạo đặt thùng gỗ xuống, thấy ba bồn nước lớn, có hai bồn đã đầy, hắn mới chậm rãi đi tới, sau đó bình tĩnh mỉm cười cầm ly trà trong tay Hạ Tuyết, sau đó đưa lên môi của mình bên, hớp một ngụm, ánh mắt nhàn nhạt chợt lóe sáng......
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nói ngay: "Lãng phí lá trà ngon như vậy....."
"Này!!" Hạ Tuyết lập tức vỗ bàn đứng lên, nhìn hắn chằm chằm nói: "Không cần xấu hổ rồi coi khinh người ta chứ?"
"Xem đi, xem cô đi!" Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nói: "Hôm nay uổng phí Trần gia gia đã dạy cho cô rồi!"
"Mới không có! Đối với loại người như anh, tính tình tôi khôngcó cách nào tốt được!!" Hạ Tuyết tức giận nói.
"Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, Tuyết Nha Đầu, cháu cùng chồng đi lấy nước đi, giúp một chút việc, hôm nay hắn cũng mệt mỏi, giữa vợ chồng, phải cùng chia sẽ khó khăn, ông khôngcó gì, ông đi nghỉ ngơi một chút...... Tỉnh lại sẽ dạy cháu pha trà......" Trần lão nói xong, mỉm cười đứng lên, đi về phíaphòng mình.
"Tôi mới không cần!" Hạ Tuyết tức giận mình cũng muốn đi về phòng, Hàn Văn Hạo lại cầm lấy tay cô, nói: "Theo tôi đi......"
"Không muốn!" Hạ Tuyết phát cáu.
"Đi thôi......" Hàn Văn Hạo mỉm cười nắm chặt tay Hạ Tuyết,sau đó nhắc thùng gỗ, cùng nhau đi về hướng dòng suối bên dưới núi.