Đêm lạnh như nước!
Daniel, Hàn Văn Kiệt và Trần lão cùng nhau thưởng thức trà Phổ Nhị thượng đẳng nhất, rần lão ũng nói đối với rà nghiệp rung Quốc hải nhìn a một chút, ạ Tuyết ắm xong, ặc chiếc áy màu trắng iểu lá en của cháu ái Trần ão, chải ai bím tóc, đi ra khỏihòng tắm, hìn mọi gười mỉm ười thản hiên, Daniel ừa nâng y trà, vừa hìn Hạ uyết, ánh ắt hắn ộ ra một hút mập ờ và quyến ũ, nhìnô cười hẹ.
Hàn ăn Kiệt ẫn bình ĩnh nhìn ô mặc chiếc áy trắng đơn giản,đứng trong bóng đêm, giống như ánh trăng...... Trần lão mỉm cười quay đầu, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cháu mặc chiếc váy này, rất giống cháu gái của ông, nhưng sau này nó không thích mặc, nói quá đơn giản......"
Hạ Tuyết mỉm cười đi tới bên cạnh Daniel, sau đó nhìn ba ngườiđàn ông còn ngồi uống trà, cô tò mò hỏi: "Còn uống trà à? Đã trễthế này, thật không ngủ sao?"
"Không ngủ......" Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi......"
"Đúng vậy a...... nghỉ ngơi sớm một chút đi......" Trần lãocũng mỉm cười nói.
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn Daniel......
Daniel ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Hạ Tuyết, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn, cưng chìu, cảm tính nói: "Em trởvề phòng trước, chờ anh một chút, anh trò chuyện với gia gia......"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Được...... Vậy em về phòng...... Văn Kiệt...... gia gia...... Ngủ ngon......"
"Ừ......" Trần lão nhìn Hạ Tuyết một cái.
Hạ Tuyết không lên tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi, đi vàophòng bếp, liếc mắt nhìn Hàn Văn Vũ đã ngủ, ba con cọp con thừa lúc hắn ngủ, liền cuốn vào bên cạnh thân thể hắn cũng ngủ thiếp đi, còn một con đang vui vẻ lăn qua lăn lại, giống như như quả cầu tuyết, Hạ Tuyết vui vẻ cười một tiếng, sau đó chậm rãi đi vào phòng bếp, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh hắn, kéo kín chăncho hắn, nhìn chằm chằm một bên mặt Hàn Văn Vũ, trong nhiều người như vậy, Văn Vũ luôn bộc trực và không có gánh nặng...... Nhớ tới những năm tháng ở cùng với hắn thật sự vui vẻ, cô cười nhẹ, muốn đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng tay lại bị người ta nắm chặt, cô ngạc nhiên ngồi xổm người xuống, nhìn Hàn VănVũ......
Hàn Văn Vũ nhắm mắt lại nói: "Bảo bối, cô phải hạnh phúc...... Mặc kệ cọ và người nào ở chung một chỗ, cô đều phải hạnhphúc...... Chúng ta yêu cô như vậy, chính là muốn cô hạnh phúc......"
Hạ Tuyết ở trong bóng tối nhìn hắn, cẩn thận buông lỏng cổ tay của hắn ra, kéo chăn đắp cho hắn, mới đứng lên, đi ra phòng bếp, bình tĩnh đi vào trong phòng, đi qua phòng khách nhỏ, thấy cửaphòng Hàn Văn Hạo còn mở, lộ ra một ánh đèn nhỏ màu vàng, bên trong có một bóng dáng nhỏ, rất dịu dàng, phải là Tần Thư Lôi...... Cô không suy nghĩ nữa, liền cẩn thận đi vào phòngcủa mình, khẽ đóng cửa......
Hàn Văn Hạo ngồi ở trước bàn sách cũ, cầm Trà Kinh, ánh mắt mông lung, cảm giác cánh cửa sau lưng đóng lại thật khẽ, vangmột tiếng...... Tần Thư Lôi cẩn thận cầm áo sơ mi của cô và của Hàn Văn Hạo đã giặt xong, xếp ngay ngắn, đặt ở cuối giường,sau đó đi tới sau lưng Hàn Văn Hạo, ôm cổ của của hắn, mặt dính vào bên má của hắn, dịu dàng mỉm cười nói: "Chúng ta ngủ đi...... không còn sớm nữa......"
Hàn Văn Hạo cầm sách trà, hơi tỉnh thần, mỉm cười, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Em ngủ trước đi, anh xem sách một lát......" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TRÙMTruyện.NET chấm c.o.m
Tần Thư Lôi không lên tiếng, mặt khẽ tựa vào trên vai của hắn, hai mắt lóe lên một chút đau lòng, nói: "Hôm nay em biết mình mang thai, em thật sự vô cùng hạnh phúc, vô cùng vui vẻ, có cảmgiác trái tim của chúng ta đã dán chặt vào nhau...... Hôm nay vui mừng như vậy, em muốn cùng với anh......"
Hàn Văn Hạo dừng lại một chút, con ngươi xoay tròn, mỉm cườiđứng dậy, xoay người nhìn cô đã cực độ khát vọng đứng ở trướcmặt của mình, hắn khẽ mỉm cười, nhẹ đỡ cô lên giường......
"Đóng cửa......" Tần Thư Lôi nhìn hắn thật sâu, nói.
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, đành phải đi tới cửa bên, nhìn cánh cửa phía đối diện khép chặt, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòngcủa mình......
Hạ Tuyết ngồi trên chiếc khăn trải giường đỏ thẫm, nhìn một cái gối đầu, hơi lõm xuống, cô ánh mắt ngưng tụ, giống như nghe thấy chiếc giường gian phòng bên kia, truyền đến tiếng ken két, cô cười khổ, lại cảm thấy phía sau lưng có người đẩy cửa ra, cô sững sờ, quay đầu lại, thấy Daniel mặc áo sơ mi trắng, quần tây,đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình, nhẹ khép cửa lại......
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái......