Màn đêm.
Sóng biển xô bờ, nhịp nhàng lên xuống, giống như giai điệu tuyệt vời.
“Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không,
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình yêu của anh là chân thật,
Tình yêu anh dành cho em cũng là chân thật
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh……”
Giọng hát mềm mại, lãng mạn phiêu lãng trên mặt biển gợn sóng, tựa như lời thì thầm của người tình nhẹ nhàng hát ru, biểu diễn truyền kỳ như vậy, bài hát xuất phát từ nơi nào?
Trên ban công sáng lên ánh đèn màu hồng, giống như ngọn hải đăng trên mặt biển tìm kiếm mục tiêu, nhìn như xa xôi, rồi lại đến gần bờ.
Trên ban công dường như là bến bờ hạnh phúc, một đôi tình nhân dựa sát vào nhau, chậm rãi di chuyển theo bài hát, nhẹ nhàng xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn......
Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, hưởng thụ sự dịu dàng của người đàn ông này ôm trong ngực, bước theo từng bước chân của hắn, nhẹ nhàng chuyển động, xoay tròn, trên khuôn mặt trước sau vẫn là nụ cười cảm động, hai tay thỉnh thoảng ôm chặt cổ của hắn, một mực nhớ về khung cảnh xinh đẹp lúc ở cùng với hắn, giống như tia nắng mặt trời vây kín, làm rung động lòng người, nước mắt của cô lăn xuống, thấm vào trong áo sơ mi trắng của hắn......
Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim anh đập rộn rã.
Mối tình nồng thắm của em, anh sẽ ghi nhớ suốt đời”.
Daniel vẫn ôm Hạ Tuyết, vũ điệu xoay tròn, khẽ hát bài hát này, vừa hát, vừa cúi đầu nở nụ cười hạnh phúc, hai tay không nhịn được, ôm chặt hông của cô, ngửi hơi thở thơm ngát trên người cô, luôn có loại hương vị của cuộc đời.
Hạ Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh đèn màu hồng, nhìn ánh mắt Daniel lộ ra màu hồng tình yêu, giống như hai ngọn lửa nhỏ dịu dàng, hai tròng mắt của cô đỏ lên, cảm động cười một tiếng, không nhịn được đưa ra hai tay, ôm chặt cổ của hắn, khẽ nhón chân lên, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hôn trên môi hắn, hai mắt Daniel sáng lên, đầu tiên là sửng sốt, rồi khẽ nhắm hai mắt, ôm chặt hông của cô, cúi đầu hôn lên môi của cô, đôi môi mỏng mở ra, đầu lưỡi dịu dàng cùng nhau quấn lấy, tình ý triền miên, tim đập cuồng loạn......
Vũ điệu nhẹ nhàng xoay tròn...... Xoay tròn...... Nụ hôn này kéo dài...... không ngừng kéo dài......
Thật lâu, thật lâu, hai người triền miên ôm nhau hôn xong, mới chậm rời rời môi nhau, dịu dàng, ngọt ngào nhìn đối phương, vô cùng xúc động nở nụ cười, nhẹ cất bước thật nhanh, khiêu vũ tiếp.
"Anh học bài hát này lúc nào, sao em không biết......" Hạ Tuyết cười ngọt ngào hỏi.
Daniel đột nhiên cười, có chút xấu hổ nói: "Len lén luyện một thời gian rồi, Hi Văn và mẹ cùng nhau dạy anh hát......"
Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng, cảm động cười, giọng có chút run rẩy nói: "Anh đối với em thật tốt......"
Daniel ôm chặt Hạ Tuyết nói: "Anh muốn đối xử tốt với em cả đời...... Mỗi ngày đều che chở em, cùng ngủ với em, coi chừng em tỉnh lại......"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, trên mặt có chút co quắp, cô đột nhiên đau lòng nói: "Anh không thể như vậy, quá cưng chìu em......"
Daniel nhướng mày, mỉm cười nói: "Anh thích cưng chìu như vậy, xem em giống như công chúa để cưng chìu, PA¬PA nói, đàn ông có rất nhiều mặt, có thể có được sự nghiệp, có được gia đình, có được tình yêu, chúng ta đối mặt mọi thứ, đều phải hết lòng, phải..... Bảo bối, anh yêu em......Toàn tâm toàn ý yêu em, hết lòng yêu em....."
Hạ Tuyết nghe những lời này, trên mặt hiện lên nụ cười đắng chát nói: "Tình yêu thật là kỳ diệu, nó có thể làm cho người ta bao dung một người...... Bao dung khuyết điểm và thiếu sót của người đó, bao dung lỗi lầm của người đó, bao dung tất cả, tất cả vì người đó...... một người hoàn mỹ như vậy, em có thể có được sao? Nếu em không hoàn chỉnh như tình yêu của anh......"
Sắc mặt của Daniel trầm xuống, lại ôm chặt Hạ Tuyết hơn, ánh mắt hơi nặng trĩu nhấp nháy.
Hạ Tuyết khổ sở cười một tiếng, đau lòng hỏi: "Daniel, chúng ta ở chung một chỗ đã bao nhiêu năm rồi?"
Ánh mắt Daniel trong màn đêm, chợt lóe lên, sâu kín nói: "Sáu năm rồi......"
Đôi mắt đẫm lệ của Hạ Tuyết trong màn đêm khẽ chớp, nhàn nhạt hỏi: "Sáu năm rồi, cuộc sống có mấy sáu năm? Có mấy sáu năm chịu đựng giày vò? Cuộc đời người ngắn ngủi, chúng ta phải thật hạnh phúc không phải sao?"
Trong lòng của Daniel không khỏi căng thẳng, ôm chặt Hạ Tuyết, hai tay hơi run rẩy......
Nước mắt Hạ Tuyết vẫn lăn xuống, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Tối nay em nghe anh tặng bài hát này cho em, em đã biết, em không thể lấy bất kỳ lý do nào nữa để ở lại bên cạnh anh......"
Hai mắt Daniel đột nhiên đỏ lên, lồng ngực mãnh liệt phập phòng, tay ôm lấy eo cô, đột nhiên tê dại, mềm nhũn vô lực.
Hạ Tuyết không dám nhìn Daniel, mặt úp vào lồng ngực của hắn, kích động rơi lệ nói: "Anh không cần vì em, mà lãng phí thời gian nữa, anh phải tranh thủ hạnh phúc của mình thôi...... anh yêu một người, toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, không cần lãng phí thời gian vì em nữa...... em yêu anh, rất mong anh được hạnh phúc......"
Hai mắt Daniel lộ ra một chút mờ mịt và thê lương, hắn rối loạn, nghĩ một chút, buông nhẹ Hạ Tuyết, hai tay nắm chặt vai của cô, mặt cúi xuống, cụng nhẹ lên trán cô, giọng nói khàn khàn, hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy? Tối nay chúng ta không phải thật tốt sao?"
Hạ Tuyết nhìn Daniel kích động, nói: "Chúng ta vẫn luôn thật tốt, chúng ta ở chung một chỗ sáu năm, đã trải qua rất nhiều chuyện, anh là tri kỷ của em, là người thân của em, người yêu của em, cha của con em, từ khi Hi Văn ra đời đến bây giờ, có anh dạy dỗ, mới khỏe mạnh hạnh phúc lớn lên, nếu như không gặp anh, hai mẹ con chúng em có thể hôm nay cũng không biết ở chỗ nào, tiếp nhận cuộc sống ra sao, nhưng chính vì vậy, em không thể dễ dàng tiếp nhận anh..... Bởi vì một người hoàn mỹ như anh, em chỉ muốn yêu anh, giống như anh yêu em vậy, mới xứng được với anh, mới không làm thất vọng thâm tình của anh...... Tối nay, anh vì em hát bài hát đó, là một ca khúc mà em nghe êm tai nhất trên thế giới này, nhưng một ca khúc êm tai, em phải làm sao để có thể kéo dài giai điệu hoàn mỹ kia? Em không biết nên làm gì? Nhưng em chỉ biết, lúc này đây, em không thể tiếp nhận anh, em không thể đi cùng với anh......"
Daniel kích động nhìn Hạ Tuyết nói: "Em không thể tiếp nhận anh, là vì trong lòng của em có người khác......"
"Không phải......" Hạ Tuyết rơi lệ, lắc đầu nói: "Không phải...... lúc ở cùng với anh, trong lòng của em không có cách nào nghĩ đến người khác, em từ chối anh, không liên quan đến người khác...... Em chỉ biết, em yêu anh không đủ, nên em không thể tiếp nhận anh...... Bởi vì anh quá tốt đẹp...... Em không đáng giá để anh chờ đợi, em cũng không đáng giá để anh trả giá, em chỉ muốn anh nhanh chóng tìm hạnh phúc, quên em đi, buông tha em đi...... Không cần lãng phí thời gian vì em...... Mặc dù em ngàn vạn lần không nở, mặc dù em buông tha anh, trong lòng em đau như dao cắt, nhưng em phải buông tha...... Em không thể ích kỷ ở lại bên cạnh anh...... Em không thể...... Em không thể......"
Daniel nhìn Hạ Tuyết kích động khổ sở khóc, tim của hắn chợt đau nhói, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Bảo bối, đừng nói chia tay...... Chúng ta ở chung một chỗ sáu năm rồi, cận kề nhau sáu năm rồi...... Em có thể tách khỏi anh sao?"
Hạ Tuyết không muốn, ngẩng đầu lên, nhìn Daniel khổ sở rơi lệ nói: "Em không nở buông tay, em ngàn vạn lần không nở buông tay, hai ngày nay, em mâu thuẫn do dự thật lâu, em tự nói với mình, để cho em đi cùng anh, chúng ta sống chung, có lẽ trong tương lai, chúng ta có thể yêu nhau...... Nhưng em không có cách nào, tôi không thể ích kỷ như vậy...... Em nhìn anh ngồi trước dương cầm, em cảm thấy đau lòng và khó chịu …… Anh yêu em như vậy...... Mà em yêu anh không đủ, chuyện này đối với anh có bao nhiêu không công bằng......"
"NO...... NO......" Daniel đột nhiên kích động ôm Hạ Tuyết vào trong ngực, cúi đầu run rẩy khẽ hôn tóc cô, hai mắt khổ sở nhắm chặt, nước mắt tràn mi, hắn lắc đầu van xin nói: "Đừng như vậy, đừng như vậy, lúc này đừng rời khỏi anh, rời khỏi anh...... em làm thế nào? Anh biết cha của Hi Văn là Hàn Văn Hạo …… Anh biết mà..... Có lẽ anh biết người em yêu là hắn......"
Hạ Tuyết khiếp sợ ngẩng đầu lên Daniel, kích động rơi lệ đau lòng nói: "Anh biết? Anh lại có thể biết? Tại sao anh không nói với em? Tại sao anh một mình ngây ngốc chịu đựng tất cả?"
Daniel rơi lệ nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh không cần sự thật này...... Bảo bối, anh không cần sự thật này, anh chỉ muốn yêu em, yêu Hi Văn là đủ rồi...... Mặc kệ lúc trước em đã yêu ai, mặc kệ bây giờ em yêu ai, anh chỉ biết, em rời xa thế giới của anh, em cũng chỉ cô đơn một mình, em không có cách nào đi với hắn, em cũng không có cách nào để hạnh phúc, tại sao lại lựa chọn cô đơn một mình để đi? Anh không muốn nhìn thấy em, dắt Hi Văn tay, cô đơn bước đi, để lại cho anh bóng dáng thê lương, anh mong muốn có thể cho em tình yêu lớn nhất, hạnh phúc lớn nhất...... Yêu một người, không phải khát vọng có được, mà là cho...... Đừng rời xa anh...... Anh van cầu em....."
"Không được......" Hạ Tuyết khổ sở nhìn Daniel khóc nói: "Em không thể đối xử với anh như vậy!! Em không thể...... Em van cầu anh, đi tìm hạnh phúc đi, rời khỏi em, nhanh chóng đi tìm hạnh phúc đi......"
"NO......" Daniel ôm chặt Hạ Tuyết trong ngực, khẽ hôn lên tóc cô, thâm tình rơi lệ, kích động nói: "Đừng rời xa anh...... Nếu trước mặt em không có hạnh phúc, đừng rời xa anh...... Em nở bỏ được sao? 6 năm qua, chúng ta cùng nhau đối mặt, sớm chiều có nhau sáu năm rồi, em nở bỏ được sao? Những ngày mưa bay, ngày tuyết bay, chúng ta tay nắm tay, cùng nhau hạnh phúc, em nở bỏ được sao? Anh mặc kệ bây giờ em yêu ai? Nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, chính là hạnh phúc lớn nhất......"
"Daniel!!" Hạ Tuyết kích động nhìn hắn, khóc kêu to: "Đừng nên như vậy!! Cho em một cơ hội, trả lại cho anh một vài thứ...... Ví như, trả lại cho anh quyền để yêu, ví như tìm một người toàn tâm toàn ý yêu anh, tiếp nhận con người hoàn mỹ của anh, đừng yêu em nữa, đừng yêu em như vậy..... Buông tay em đi...... Van cầu anh...... Buông tay em đi......"
"NO......" Daniel khổ sở lắc đầu, ôm chặt Hạ Tuyết, rơi lệ nói: "Anh không làm được, bảo bối, anh không làm được...... Thật xin lỗi...... Anh không thể tách ra...... Không...... Không được......"
Hạ Tuyết ôm chặt hắn, hưởng thụ giây phút cuối cùng trong ngực hắn, cuối cùng ôn tồn, lòng như dao cắt, khóc nói: "Tối nay...... Là buổi tối cuối cùng của chúng ta, ngày mai em sẽ mang Hi Văn rời khỏi......"
"Không......" Daniel đau khổ, rơi lệ, kích động run rẩy nói: "Không...... Đừng đi...... Đừng rời xa anh...... Đừng bắt Hi Văn rời xa anh, con bé là con gái của anh, con bé ở trong lòng của anh lớn lên, anh thương yêu nó, anh vì nó, có thể cả đời anh không cần em sinh bảo bảo, em và con bé là của riêng anh...... Bảo bối, đừng nói tách ra...... Đừng rời xa anh...... 6 năm qua, ba người chúng ta gắn bó cùng nhau, trải qua cuộc sống yên ổn, anh nguyện ý cho nó tất cả của anh...... Bảo bối, đừng rời xa anh, điều này đối với anh quá tàn nhẫn...... anh không thể không có em và Hi Văn...... anh yêu các người...... cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, các người sẽ rời xa anh...... Cho tới bây giờ cũng không có......"
Hạ Tuyết cắn răng, khổ sở lắc đầu, khóc không thành tiếng, mặc cho nước mắt từng giọt tràn mi ra......
"Không......" Daniel lại khóc xin......
Hạ Tuyết rơi lệ, thân thể mềm nhũn, quỳ gối bên chân của hắn, khóc nói: "Daniel, em van cầu anh, buông tay em đi, em không xứng đáng để anh muốn có...... Buông tay em đi......"
"Không......" Daniel quỳ xuống, ôm lấy thân thể vô lực của Hạ Tuyết, kích động, run rẩy rơi lệ nói: "Không......"
Hạ Tuyết không muốn, ngẩng đầu lên, nhìn Daniel, nhớ tới lúc mới gặp mặt, hắn như ánh mặt trời ấm áp, cuộc sống tràn đầy lãng mạn, chân tình và nhiệt tình, thân thể của cô lại bị thống khổ to lớn đánh úp, nước mắt từg giọt lăn xuống, ánh mắt lộ ra bi thương, một lần cuối cùng nhìn người đàn ông này, trái tim bị vặn chặt, giờ khắc này, cô không thể báo đáp cho hắn được gì, chỉ nhắm mắt lại, dâng nụ hôn của mình, hôn lên môi mỏng của hắn......
Daniel rơi lệ, khổ sở ôm cô, cuồng nhiệt ôm hôn cô, hai người cùng nhau nức nở, cùng nhau khóc, cùng nhau triền miên, cùng nhau khổ sở...... Thật ra thì khổ sở cũng muốn ở cùng nhau...... Cũng muốn ở cùng nhau......
Cô bé Hi Văn đứng ở bên ngoài phòng, nhìn PAPA và mẹ ôm nhau khóc, cùng nụ hôn nóng bỏng, cô bé cũng mím môi khóc nức nở, nước mắt giọt lăn xuống, mặc dù rất đau lòng, cũng không dám khóc thành tiếng, nhưng cô bé vừa khóc vừa nhìn cánh cửa, sau đó một mình lau nước mắt đi trở về phòng của mình, đóng cửa phòng, nằm úp sấp trên giường, khóc rống lên, kêu to: "PAPA, con không nở bỏ người, PAPA...... Con yêu người...... Con không muốn rời xa người, mẹ nói, Hi Văn về sau lập gia đình, chính là PAPA dắt Hi Văn tay, bước trên thảm đỏ...... PPA, mặc dù con cũng yêu cha...... Nhưng con cũng yêu người...... Con rất yêu, rấy yêu người...... PAPA, con không muốn rời khỏi người...... PAPA...... Nếu người không thích Hi Văn yêu cha, Hi Văn sẽ không thương cha nữa, được không? PAPA, đừng rời xa Hi Văn...... Hi Văn muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng PAPA...... sau này Hi Văn cũng không dám thích cha nữa...... PAPA, thật xin lỗi......"
Cô bé Hi Văn nắm khăn trải giường, khóc rống lên, thân thể nhỏ bé, co quắp thành một đoàn, run rẩy đáng thương, rơi lệ......