Thế giới này tại sao phải có dư luận? Cũng là bởi vì không có tri thức!
Thế giới này cái gì là sự thật? Rốt cuộc có ai có thể xác định, ánh mắt mình nhìn thấy chính là sự thật? Nhưng mặc kệ như thế nào, không thể phủ nhận, chúng ta vì bản thân mình thì có thể sống an toàn một chút, chúng ta có thể che giấu một chút sự thật, người có chút may mắn, có thể đem chân tướng vùi lấp cả đời, người không may mắn, chỉ cần một bước ngoặc thời gian, số mạng sẽ đẩy bạn rơi xuống vực sâu vạn trượng, tối nay khắp thành phố trở nên ồn ào, người dân khắp mọi nơi đều xôn xao bàn chuyện gian tình giữa Hàn Tổng Tài và Hạ Tuyết, rất nhiều bình luận chỉ trích Hạ Tuyết là hồ ly tinh, quyến rũ chồng người ta, làm hại vợ chưa cưới người ta sinh non, sinh mệnh nhỏ đáng thương, rất nhiều ngôn luận tràn ngập khắp nơi, giống như cơn bão khổng lồ cuốn tới, càn quét khắp thành phố......
Hi Văn mặc đồ ngủ, đội mũ, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời đêm tối tăm, lạnh lùng với cơn mưa phùn rơi xuống, cô bé không suy nghĩ gì, vừa chuẩn bị mở ti vi, xem tin tức......
"Tiểu Chủ Nhân!" Thanh Nhã và Lam Anh mỉm cười đi tới, nhìn Hi Văn nói: "Hôm nay đường truyền bị hỏng, cho nên không có cách nào xem ti vi như ngày thường......"
Hi Văn ngước đôi mắt to, nhìn Thanh Nhã và Lam Anh đang nhàn nhạt mỉm cười, nhưng hai mắt lại có chút đỏ bừng, cô bé “a” một tiếng, mỉm cười nói: "Được rồi! Vậy con đi ngủ, ngủ ngon!"
"Tốt!" Lam Anh lập tức ôm Hi Văn đi đến giường, đặt xuống, sau đó cẩn thận kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho cô bé, đau lòng nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô bé, đôi mắt to lấp lánh như hai vì sao đang chớp mắt mình, hốc mắt Lam Anh đỏ lên, nghĩ tới mẹ của cô bé vì sinh ra cô bé mà phải chịu bao nhiêu đau khổ...... Trong lòng của bà đau xót, liền cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Hi Văn, nói: "Công chúa nhỏ của bà, ngủ ngon nhé......"
"Ngủ ngon......" Hi Văn nhìn Lam Anh cười khẽ.
Lam Anh gật đầu, vươn tay tắt tất cả đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn bàn trong suốt...... Bà cẩn thận nhìn Hi Văn một cái, xác định cô bé nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn ngủ, cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài......
Cửa phòng nhè nhẹ đóng lại.
Hi Văn chậm rãi mở mắt, nhìn một nửa không gian tối tăm, cô bé bình tĩnh ngồi dậy, sau đó kéo ngăn kéo của mình, lấy điện thoại di động của mình, lướt web trên điện thoại di động, thật bình tĩnh mở trang tin tức giải trí, sau đó hai mắt thật to của cô bé nhìn vào chằm chằm, bình tĩnh nhì tựa đề trên trang web viết: Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết hoan ái 12 giờ, vợ chưa cưới mang thai ngã xuống lầu sinh non......
Còn có một tựa đề là: Tân tấn ảnh hậu khó khăn chống đỡ lời đồn đãi, mất tích bí ẩn!
Hi Văn chu môi, đôi mắt to như chuông đồng, nhanh chóng hiện lên một mảng sương mù, rất nhanh tạo thành nước mắt, từng giọt, từng giọt lăn xuống, cô bé hít mũi, cẩn thận duỗi ra ngón tay trượt màn hình xem tin tức phía dưới, sau đó, cô bé trừng mắt xem các bình luận, rất nhiều dân cư mạng đang mắng chửi: Cô ta cướp chồng người khác, cô ta là hồ ly tinh, cô ta không được chết tử tế......
"Tôi không biết tương lai cô có con hay không, sao cô không tích tích phúc cho con mình......"
"Loại phụ nữ đê tiện này, nên róc xương lóc thịt!"
"Để cho cô ta đi đi!! Chết sớm, đào thai sớm!"
Hi Văn xem từng bình luận, nước mắt to bằng hạt đậu nhỏ xuống, cái miệng nhỏ bắt đầu không nhịn được run rẩy, nước mắt từng giọt giắt trên cằm thật lâu, mới nhỏ giọt trên điện thoại di động...... Cô bé vừa cầm điện thoại di động, vừa lau nước mắt trên mặt, lại xem tiếp tựa đề phía trên, phía trên có ảnh chụp của mẹ mặc váy dài ảnh hậu, đứng trước thảm đỏ, miệng của cô bé lại mếu máo, đau lòng nghẹn ngào gọi nhỏ: "Mẹ......"
Hi Văn lại lau nước mắt, vẫn rất bình tĩnh nhấn số di động của mẹ, nhưng mẹ đã tắt máy, cô bé đột nhiên sợ hãi, thân thể co quắp, nước mắt thi nhau lăn xuống, cô bé lặng thinh, cầm điện thoại di động, tụt xuống giường, sau đó chân trần đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo cửa sổ ra, ngồi xổm một góc ngoài ban công, gió biển lạnh lẽo thổi tới, nghe tiếng sóng biển mênh mông, đón gió lớn, cô bé nhìn điện thoại di động, suy nghĩ một chút, biết chắc chắn PAPA đang tìm mẹ, cô bé rơi lệ bấm số điện thoại một người khác......
Chiếc Rolls-Royce màu bạc đang lướt nhanh trong đêm mưa!
Trong lòng Hàn Văn Hạo như có lửa đốt, nhìn ánh đèn ngoài cửa xe, đèn đường chiếu lên khuôn mặt hắn lúc sáng, lúc tối......
Lúc này, tiếng di động vang lên.
Tả An Na nhận máy, rồi cầm điện thoại di động, nhìn Hàn Văn Hạo bên cạnh, nói: "Tổng Tài...... Hi Văn tiểu thư gọi điện thoại......"
Hàn Văn Hạo sững sờ, quay đầu nhìn Tả An Na một cái, do dự một lát, cuối cùng nhận lấy điện thoại, đè nén tâm trạng kích động, hỏi: "Đã trễ thế này, tại sao còn chưa ngủ?"
Thân thể nho nhỏ của Hi Văn, đứng ở 1 góc ban công, cầm điện thoại di động, đón gió thổi càng lúc càng lớn, mưa to trút xuống, cô bé cúi đầu, vùi mặt ở trên đầu gối, nhỏ giọng sợ bị người nghe được, rơi lệ gọi nhỏ......"Cha......"
Khuôn mặt Hàn Văn Hạo ngẩng mặt lên, kích động nghe tiếng gọi này, hai mắt lập tức ửng đỏ......
Nước mắt gió thổi lăn xuống, mím môi nghẹn ngào nói: "Con vì chuyện của mẹ, nói tiếng xin lỗi với vợ chưa cưới của cha, khiến cha và dì mất đi bảo bảo, thật xin lỗi....."
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, nước mắt di động trong hốc mắt, đau lòng khàn khàn nói: "Đứa ngốc, đây không phải là lỗi của con và mẹ, tại sao con muốn nói xin lỗi......"
Hi Văn đón gió lạnh, cả người lạnh giá, nhưng vẫn nắm điện thoại khóc nói: "Mẹ thường nói với con, mẹ sinh ra con rất khổ sở, đó là vì mẹ rất quý trọng con …..... con thấy dì mất đi bảo bảo, con hiểu trong lòng của dì nhất định rất đau khổ, cho nên con thay mặt mẹ nói tiếng xin lỗi với dì, xin dì tha thứ ẹ, nếu như nói mẹ có lỗi, hết thải đều là lỗi của con, không liên quan đến mẹ...... Mẹ của con là người mẹ tốt nhất trên thế giới này, mẹ vì sinh ra con, cắn răng chịu đựng rất nhiều thống khổ, nhất định mẹ bị hiểu lầm, nhất định mẹ không cố ý, xin người nhất định phải nói rõ ràng với dì......" Hàn Văn Hạo kích động cúi đầu, cố nén rơi nước mắt......
"Cha...... Con đã sớm biết người là cha của con, nhưng con không thể nói, bởi vì người đã có dì rồi, cha không thể cùng mẹ ở chung một chỗ, con muốn mẹ hạnh phúc, con cũng muốn cha hạnh phúc, con không muốn cha mẹ vì hạnh phúc của con mà hy sinh hạnh phúc của các người...... Cho nên con không thể nói, xin lỗi......" Hi Văn nắm điện thoại, thân thể nho nhỏ, cuốn rúc vào trên ban công, nhỏ giọng khổ sở khóc lên, nước mắt thi nhau lăn xuống.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, nắm chặt điện thoại, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt và đau lòng, nhưng không nói lời nào......
"Cha......" Hi Văn lại khóc nói: "Lần này Hi Văn trở về nước vì muốn nhìn cha một chút, bởi vì Hi Văn không tin lời của mẹ, con sợ người đã chết, mẹ nói với con, cha đi đến một nơi rất xa, con vừa nghe cha đi nơi rất xa, con sợ lắm...... Con thà rằng biết cha ở đâu, con biết cha còn sống...... Chỉ cần cha của con hạnh phúc, còn sống là tốt rồi...... Cha...... Không phải vì con quá tham lam, cho nên muốn cầu xin về nước, để mẹ gánh chịu tội lỗi này?"
Hàn Văn Hạo khổ sở lắc đầu......
"Cha...... Hi Văn ở chỗ này, cầu xin cha hãy cứu mẹ, mẹ của con là người mẹ tốt nhất trên thế giới...... Cha...... Người vất vả rồi, nếu cha có thể cứu mẹ, con đồng ý với cha, con và mẹ sẽ trở về Pháp, cả đời không quấy rầy hạnh phúc của cha và dì......" Hi Văn khóc quỳ trên mặt đất, vẫn khóc cầu xin: "Cha, cầu xin cha...... Nhất định phải cứu mẹ con, mẹ đã rất đau khổ rồi, cầu xin cha......"
Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, ngẩng mặt lên, nhìn mưa bay mịt mờ ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, rốt cuộc rơi xuống giọt lệ!