Đêm tối!
Lá Phong đỏ rực, trong màn mưa phùn, vẫn nổi lên màu sắc xinh đẹp, như trang trí cho thế giới này, nhưng không thể nhìn rõ từng lá Phong Diệp, chỉ có một vùng màu sắc, rất hài hòa.
Xe lao đi trong màn mưa, bọt nước văng lên cây ngô đồng ven đường, lá phong rơi xuống.
Hạ Tuyết ngồi kế bên tay lái, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo vẫn lái xe thật nhanh, sắc mặt lạnh lẽo, đông cứng, hai mắt lóe ra ánh sáng kiên định, tay cầm chặt vô lăng, hướng phía trước lao đi, cô sâu kín nhìn người đàn ông này, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, có chút ngọt ngào trong sâu kín, tràn ra từng chút, từng chút.
Cô bất đắc dĩ cười nhìn hắn hỏi: "Anh láy xe nhanh như vậy, muốn dẫn tôi đi đâu?
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, vừa cầm tay lái, vừa nhấn hệ thống định vị và theo dõi TV trên xe mình, xem một kênh giải trí, vì sự kiện CD của Hạ Tuyết, có người đang vây ở dưới lầu nhà, hắn nhướng mày, thở dốc một hơi, tiếp tục đạp chân ga phóng về phía trước!
"Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu? Nhà riêng của anh không thể về, nhà cũng không thể trở về! Chẳng lẽ anh muốn mang tôi, lái xe lưu lạc chân trời góc biển?" Hạ Tuyết cố ý nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo lái xe, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười hỏi: "Lưu lạc cùng tôi không tốt sao?
Hạ Tuyết nghe xong, mỉm cười cúi đầu.
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
"Tại sao anh cả ngày cứ bóp ngón áp út của tôi vậy? " Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, kỳ quái hỏi.
"Không biết, thuận tay" Hắn vừa nói xong, lại quen nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn lên hàng cây phong trên đường lớn trước mặt, tự lúc nào một màu đỏ rực, xe cứ chạy như bay về phía trước trên con đường đỏ rực, nhưng cũng không thể chạy về phía trước mà không có mục đích gì, nghĩ tới đây, ánh mắt hắn chợt lóe lên trong bóng tối, sâu kín hỏi: " Hạ Tuyết muốn đi với tôi không? Đêm nay ngủ cùng tôi".
Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt kia đầy quyến rũ, cô đột nhiên sâu kín cười một tiếng, trong đầu có chút lâng lâng, lâng lâng, giống như mùi hương thơm trong bóng đêm, tròng mắt dịu dàng chợt lóe sáng, ngón tay thon dài nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm tay của hắn.
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên lướt trên nụ cười, vẫn lái xe chạy về phía trước, nói: "Cũng không thể cả buổi tối vòng tới vòng lui ở chỗ này, dưới lầu nhà tôi có phóng viên, lúc này tôi không muốn em gặp phải tin tức xấu, cho nên chúng ta không thể trở về".
"Về nhà của tôi? " Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo cho hắn ý kiến!
Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu nhìn Hạ Tuyết.
"Ách" Hạ Tuyết nhún nhún vai, mặt đỏ lên, biết không thể.
"Tùy tiện tìm một khách sạn ở vậy" Hàn Văn Hạo lái xe nói.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, có chút căng thẳng nhìn hắn nói: "Ở khách sạn? cái này ….. "
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, trong hai tròng mắt vừa thoáng qua một chút mập mờ, vui vẻ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nói: "Thế nào? Sợ tôi khi dễ em sao? Còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?"
"Cút, cút, cút, cút! " Hạ Tuyết cố ý trừng mắt nhìn hắn, lại nghĩ đến một chuyện gì, cô đỏ mặt, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo kích động kêu to: "Này!! Anh dẫn tôi chạy trốn ra ngoài, anh có tiền hay không?"
"Két …………" Xe thắng gấp trên đường cái!!!
Hàn Văn Hạo sửng sốt cầm tay lái, xoay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, trên mặt có chút lúng túng.
Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn, nói: "Tôi ngã bệnh, mua cho tôi trứng cá, anh không có tiền! Đi khu vui chơi, anh không có tiền, anh dẫn tôi chạy ra ngoài, anh cũng không có tiền? Anh như vậy bảo tôi làm sao đi với anh? Anh thật là làm cho tôi không có một chút cảm giác an toàn!"
Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn cô!
Hạ Tuyết tức giận nghiêng người sang, đánh vào người hắn, nhìn toàn thân của hắn, gấp rút hỏi: "Ví tiền của anh đâu? Thẻ của anh đâu?"
Hàn Văn Hạo thở khẽ dài, nhìn mưa phùn trước mặt, nói: "Để ở nhà!"
"Đừng nói đùa!! " Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn nói: "Vậy trên xe anh không có chi phiếu, thẻ tín dụng sao ……...?"
"Không có" Hàn Văn Hạo cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cái này thì có gì quan trọng đâu, tôi tiêu phí mỗi nơi, đều là ký sổ! Nếu không được, thì về nhà tôi!"
"Không muốn!! " Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Bây giờ chúng ta đều là nhân vật của công chúng, công khai vào khách sạn, thì xem thế nào? Thôi, anh đưa tôi về nhà đi, anh cũng trở về nhà của anh, mọi người nghỉ ngơi cho khỏe một chút"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, quay đầu nhìn Hạ Tuyết.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, quay đầu nhìn người này, có chút bất đắc dĩ buông tay nói: "Vậy bây giờ làm sao? Trên người anh một phân tiền cũng không có, bây giờ tôi khát nước, tôi muốn uống nước, nhưng có thể một lát nữa, nhất định tôi sẽ đói bụng, tôi muốn ăn cơm, anh có thể ký sổ cái gì? Cái này thì tính là gì? Anh nhìn xem, xe của anh cũng sắp hết xăng! Chẳng lẽ đi trạm xăng dầu anh cũng ký sổ?"
Hạ Tuyết chỉ vào kim xăng, nhìn Hàn Văn Hạo nói!
Hàn Văn Hạo nhìn cô nghiêm nghị nói: "Tiền đối với tôi là chuyện nhỏ! Em lo lắng làm gì?"
"Đừng nói đùa!!" Hạ Tuyết cúi đầu lầu bầu nói: "Bây giờ đối với chúng ta, số tiền lớn là chuyện nhỏ, tiền lẻ mới chuyện lớn! Muốn nói chuyện tình yêu, uống ly trà sữa tình lữ cũng không được!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, thoáng qua nụ cười nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Em muốn uống trà sữa tình lữ?"
"Tôi chỉ so sánh thôi! Tôi cũng không có cách nào!" Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, cười khổ nói.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn đường mưa phía trước, cắn răng nói: "Bây giờ cũng không phải là khu vui chơi, không cần phiền não chuyện này!"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
***
10 giờ đêm!
Dưới ánh đèn màu hồng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong phòng, nhưng khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, không gian này không một chút để ý đến tiếng chuông, nhưng nó cứ không ngừng vang lên, cuối cùng làm cho người ta có chút phiền lòng, sau đó một cái tay lạnh lẽo có chút run run vươn tay, nắm điện thoại di động, lại co tay trở về trong chăn, giọng khàn khàn nói "Alô".
"Ngủ sớm vậy? " Một giọng nói trầm trầm vang lên.
Tả An Na đầu tóc rối tung, “soạt” một tiếng ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, cầm điện thoại di động, vội nói: "Tổng Tài, Anh tìm tôi có việc gì?"
"Bây giờ tôi có chút việc muốn cô giúp một tay" Giọng nói của Hàn Văn Hạo chậm rãi truyền đến.
"Anh nói đi!" Tả An Na vuốt vuốt tóc nói.
"Trên người cô có tiền không?" Hàn Văn Hạo không biết xấu hổ, hỏi.
"Ồ?" Tả An Na không nhịn được cầm điện thoại di động, thuận miệng kinh ngạc chạy ra ngoài: "Lại vay tiền?"