Daniel im lặng nghe Hi Văn kể lại chuyện xảy ra hôm nay của cha và mẹ, nhìn bảo bối Hi Văn, mặc váy lông thỏ màu trắng, ngồi trên ghế sa lon, vừa nói vừa không ngừng lau nước mắt, hắn khẽ mỉm cười, vươn tay khẽ vuốt tóc Hi Văn, dùng ngón cái lau nhẹ nước mắt trên mặt cô bé, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng đau lòng, nhưng lúc nảy con làm như vậy là không đúng"
Hi Văn ngẩng đầu nhìn PAPA, không hiểu hỏi: "Tại sao?"
Daniel cười khẽ, trầm giọng nói: "Dù sao người đàn ông vì chứng minh mình thật lòng, đứng ở trong mưa, đứng dưới ban công, con phải để cho hắn đứng lâu một chút, mưa ướt chết cũng xứng đáng".
"Điều này không có chất lượng, cũng không có hiệu suất" Hi Văn nói ngay.
Daniel không nhịn được, cười khẽ, lại đưa tay vuốt nhẹ mặt của Hi Văn, nói: "Được rồi, con nghỉ ngơi trước, đừng khóc, sau khi về nước con luôn khóc, khó coi ……. hả? PAPA đi xem mẹ một chút”.
Hi Văn lại ngẩng đầu nhìn Daniel, thật lòng hỏi: "PA¬PA, người thích mẹ sao?
Daniel nhìn Hi Văn thật sâu một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười, lại trầm mặc ôm nhẹ Hi Văn, hôn lên trán của cô bé, nói: "Nghỉ ngơi trước một chút, hai ngày nay, PA¬PA đang chọn lựa trường học Trung Quốc cho con, xem có trường học thích hợp IQ cao với Hi Văn chúng ta hay không ……… nghỉ ngơi đi ………”
Hắn nói xong, ôm Hi Văn lên, đặt cô bé nằm trên giường, khẽ mỉm cười, trầm mặc rời đi.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Hạ Tuyết vẫn nằm trên giường, cũng không nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn sắc trời màu xám trắng ngoài cửa sổ, nước mắt vẫn lăn xuống.
Daniel đẩy nhẹ cửa, một trận gió biển mãnh liệt ào đến, phà vào mặt, cả căn phòng lạnh lẽo, hắn sững sờ, quay đầu nhìn về phía bên kia phòng ngủ, thấy Hạ Tuyết đang co rúc trên giường, không đắp chăn, lạnh lẽo nằm đó, như người chết, hắn chau mày, đi tới trước cửa sổ sát đất, đóng cửa sổ lại, cầm hộp điều khiển từ xa, hạ rèm cửa sổ, đóng chặt, cả căn phòng rơi vào bóng tối, bao gồm thân thể Hạ Tuyết đang co rúc.
Daniel trở lại bên giường, bật sáng hai chiếc đèn nhỏ hoa hồng, ánh sáng ấm áp, chiếu lên người của Hạ Tuyết, hắn ngồi xuống, nhẹ đắp chăn cho cô, nói: "Có một số việc, nếu phải làm như vậy, mà cảm thấy vui vẻ, thì phải cắn chặt răng chịu đựng, nếu không vui vẻ, có lẽ cách làm này không đúng rồi”.
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn nhìn rèm cửa sổ trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Daniel chú chú nhìn cô, gương mặt nhợt nhạt và ánh mắt mờ mịt, hắn đau lòng vươn tay, đặt nhẹ trên gương mặt lạnh lẽo của cô, cũng không lên tiếng.
Mặt Hạ Tuyết dán vào gối đầu, hai mắt nhấp nháy, nước mắt lại từ khóe mắt lăn ra.
Daniel nhìn Hạ Tuyết, thật lòng nói: "Nếu anh là em, khi thật lòng yêu, nhưng bị vận mạng từ chối, anh có giống như em nằm đây? Không lên tiếng, âm thầm khóc sao?"
Hạ Tuyết chớp mắt.
"Trái đất mỗi ngày đều quay, nghĩ đến lúc trước anh và Hàn Tổng Tài vất vả kéo em trở về cuộc sống, nhớ lúc em rơi xuống vách núi, cắn răng sống lại, lúc mang thai Hi Văn, nằm trong mưa kêu cứu mạng, tất cả những chuyện này em đều quên sao? một người kiên cường như vậy, lại vì tình yêu mà bị phá hủy?" Daniel thật lòng nói với Hạ Tuyết: "Có nhiều người mong em kiên cường và hạnh phúc, biết không?"
Hạ Tuyết vẫn không lên tiếng, nằm trên giường, lặng lẽ khóc.
Daniel rất quen thuộc tính cách của cô, nên không nói thêm gì nữa, vươn tay cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, tay đặt nhẹ trên mặt của cô, cảm giác không còn lạnh nữa, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của hắn, hắn ngồi bên giường, cúi đầu nhìn cô.
Hạ Tuyết không lên tiếng, nước mắt làm cho hai tròng mắt cô sáng ngời.
Daniel đột nhiên cười khẽ, hiểu ý của cô, hơi tựa vào trên giường, vươn tay nhẹ kéo vai của cô, xoa xoa cánh tay lạnh lẽo của cô, sâu kín nói: "Nếu bây giờ em không biết nên làm thế nào? Vậy giao tất cả cho thời gian đi ……. Mọi chuyện đều cần thời gian để giải quyết, trước hết làm chuyện quan trọng trong đời của em, đừng u mê nữa, chỉ cần em chịu đựng, bước về phía trước, cánh cửa mê cung sẽ mở ra, bởi vì nó cũng không chịu được thời gian khảo nghiệm, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng em vượt qua từng phút …….. tình yêu đang ở trước mặt của em, thời gian với anh mà nói, không sao cả"
"Anh không hận em sao? Em ở trong thế giới của anh, khàn giọng khóc than tình yêu của em …….." rốt cuộc Hạ Tuyết nghẹn ngào nói.
Daniel cười nhẹ, tay xoa xoa bả vai của cô, có cảm giác ấm lên, mới dịu dàng nói: "Cám ơn em ở trong thế giới của anh, khàn giọng than khóc tình yêu với anh, tốt hơn tên kia nhiều, hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa khàn giọng than khóc"
Rốt cuộc Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Daniel.
Daniel cũng cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết cười khẽ.
******
Hàn Văn Hạo lái xe, thắng gấp trước tòa biệt thự Hàn gia, vẻ mặt lạnh lùng dầm mưa, bước xuống xe, sải bước đi tới cửa chính, khuôn mặt căng cứng, hai tròng mắt rét lạnh, lúc vừa đi tới phòng quan sát, quả nhiên từ bên trong màn hình theo dõi từ xa phía bên kia cảnh biển, nhìn thấy cha của mình và Hạ Tuyết đứng chung một, một lúc lâu, hắn cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, sải bước đi vào bên trong.
"Cậu cả? Cậu đã về?" Lý thẩm kinh ngạc nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh không đáp lời, tức giận đi vào phòng khách, vừa muốn gầm nhẹ, nhưng dừng trước cánh cửa gỗ hình vòm, hai tròng mắt đông cứng, nhìn thấy gia đình Mộng Hàm và gia đình mình đang ngồi chung một chỗ, vừa nói vừa cười, trước bàn chất đống rất nhiều các loại thiệp mời đỏ thẫm.
Mọi người hết sức vui vẻ, xoay người nhìn hắn, nhất là gia đình Mộng Hàm, mỉm cười nhìn hắn nói: "Văn Hạo, cháu đã về?"
Hàn Trung Trí cũng hiểu rốt cuộc con trai tới làm gì, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh trai nói: "Anh cả …… em muốn kết hôn trước …….. muốn kết hôn trước anh".
Hàn Văn Hạo nhìn em trai.