Tần Thư Lôi một mình chạy bộ ra cửa chính Hàn gia, đúng lúc ánh nắng mặt trời, chiếu xuống người cô, hai tròng mắt của cô thoáng qua ánh sáng ấm áp, cô nhìn chằm chằm nhìn bầu trời cao, trời xanh mây trắng, chậm rãi cười nhỏ, lúc muốn cúi đầu đi tiếp, đã nhìn thấy Hạ Tuyết kéo cánh tay nhỏ bé của Hi Văn, vừa đi vào trong, vừa mắng nói: "Ai bảo con ăn bánh ngọt, ăn làm cả người bẩn hết rồi———"
"Đâu có!? Chỉ làm dơ váy một chút xíu mà!" Hi Văn ngẩng đầu nhìn mẹ, bĩu môi tức giận nói!
Lúc Hạ Tuyết muốn véo mặt con gái, lại cảm giác trước mặt có một bóng đen, cô dừng lại, đứng đó, ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi đang đứng ở trước mặt của mình, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng của cô kiên quyết, nhìn Tần Thư Lôi, nói với con gái: "Con vào trước đi, tìm khăn giấy lau!"
Hi Văn ngẩng đầu nhìn bà dì trước mặt, lại nhìn mẹ một cái, không lên tiếng nữa, đi vào trong.
"Cô lại muốn nói với tôi cái gì? Tôi cho cô biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô hãy nhằm vào tôi, đừng làm tổn thương đến con gái của tôi!" Hạ Tuyết nhìn Tần Thư Lôi vẻ mặt đông cứng, nói.
Tần Thư Lôi nhìn Hạ Tuyết, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt sạch sẽ lấp lánh, đột nhiên hơi nhíu mày nói: "Thế nào? Sợ tôi sao?"
Ánh mắt của Hạ Tuyết nheo lại, nhìn cô gái này, cười lạnh nói: "Tại sao tôi phải sợ cô? Cô là thứ gì? Chẳng lẽ tôi không có tư cách ở bên hắn? Chẳng qua chúng tôi buông tay thôi!"
"Dĩ nhiên các người phải buông tay!" Tần Thư Lôi nhìn chặt hai mắt Hạ Tuyết, nói: "Người đàn ông này là của tôi, cô phải buông tay thôi! Lúc nảy cô cũng đã nhìn thấy, tôi bị kinh sợ, hắn rất lo lắng dìu tôi đi vào phòng của hắn, nằm trên giường mà chỉ có nữ chủ nhân mới có thể nằm, chúng tôi thân mật như thế, ở chung một chỗ — tại sao cô giành với tôi? Hắn còn nói, yêu tôi cả đời! Tuyệt không thay đổi!! Còn nói những cô gái khác, đều là đồ bỏ đi!"
Ánh mắt của Hạ Tuyết nhấp nháy, lồng ngực bị đè nén khó chịu, có một số việc, nếu nhắm mắt làm ngơ, còn có thể tốt một chút, nhưng chính tai nghe được, loại cảm giác đó, giống như trái cầu lửa, trong thân thể của mình kịch liệt bốc cháy, trong đầu của cô thoáng qua hình ảnh Hàn Văn Hạo bá đạo ôm chặt mình, cúi đầu hôn mình cuồng nhiệt, cảm giác hít thở không thông, cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, hắn có thể xé rách một cô gái!
"Cô nói cho tôi biết, những thứ này làm gì?" Hạ Tuyết cười lạnh, có chút tức giận nhìn Tần Thư Lôi, nói: "Tôi không giống cô, tôi tuyệt không yêu thích người đàn ông này! Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ ghen? Đừng nằm mơ!"
Cô vừa nói xong, lập tức kéo váy dài, sải bước đi vào trong, đi qua bên cạnh Tần Thư Lôi —
"Người đàn ông này——— Là cô buông tha! Cô cũng đừng hối hận! Đời này kiếp này, hắn không thuộc về cô nữa!" Tần Thư Lôi nói hết lời, cũng đã nhấc váy, từng bước từng bước đạp mặt cỏ xanh biếc, giống như đóa hoa mộng ão, váy dài phất phới, từng bước một rời đi.
Hạ Tuyết không biết gì cả, bị chọc giận gần chết nhìn bóng lưng Tần Thư Lôi.
Tần Thư Lôi lại không nhịn được, cười nhỏ, lúc rời đi, để lại cho Hàn Văn Hạo một món quà nho nhỏ, hi vọng hắn không lấy làm phiền lòng.
Hạ Tuyết tức giận đến muốn nổ phổi, đạp giày cao gót, từng bước từng bước đi vào trong, vừa khéo nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, âu phục đen, đang làm nhàn nhã đi xuống lầu, bộ quần áo mới vừa mặc trong nhà cùng vợ chưa cưới nghỉ ngơi xong, phổi của cô không kiềm chế được nổ tung, nghĩ tới mình dưới tàng hoa anh đào, lại tin tưởng người đàn ông này như vậy, cô khẽ cắn răng, vừa muốn đi lên lầu, thấy Hàn Văn Hạo cũng không thèm nhìn mình đi thẳng về phía trước, cô cắn răng nghiến lợi làm chuyện xấu, khẽ đưa chân ra, muốn gạt cho hắn té ngã, không ngờ người đàn ông này nhanh chóng bước một bước, liền đi qua, rất không khách khí quay đầu lại nhìn cô!
"Hừ!" Hạ Tuyết không nói gì, đi lên lầu.
"Nếu cô phát điên! Tốt nhất cút ra khỏi gia đình này cho tôi!" Hàn Văn Hạo nhìn theo bóng lưng cô, lạnh lùng nói!
Hạ Tuyết đứng ở cầu thang, không thể tin được, quay đầu nhìn người đàn ông đê tiện này, tức giận nói: "Tôi sẽ rời khỏi chỗ này! Tôi đối với nơi này không hề có một chút lưu luyến! Từ nay, tôi cũng muốn đoạn tuyệt như người nào đó! Tìm một người đàn ông khác cùng hắn hôn say đắm, cùng hắn sống hạnh phúc!! Tôi sẽ tìm ngay thôi!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại nhìn cô!
"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao? đàn ông yêu thích tôi cả bó lớn đấy! Tôi sẽ không ở dưới ngọn cây này của anh, treo cổ chết!! Chị đây buông tha một thân cây, tôi liền có cả khu rừng!" Hạ Tuyết nhớ đến lời Tần Thư Lôi nói với mình, mất hết lý trí nhìn hắn!
Hai tròng mắt thâm thúy của Hàn Văn Hạo, phát ra ánh sáng không vui nhìn Hạ Tuyết, nhưng lại không nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm!
Hạ Tuyết cũng tức giận nhìn hắn!
Hi Văn lau tay, lau váy xong, đi ra phòng khách, nhìn thấy cha mẹ đứng ở chỗ đó, giống như siêu nhân điện quang nhìn quái thú, cô bé nhướng mày, đứng giữa Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, nhìn chừng hai nguời bọn họ, lầu bầu nói: "Các người muốn làm gì? Chuẩn bị chiến đấu sao?"
"Mẹ của con điên rồi! Cô ấy cho rằng cha sẽ để ý cô ấy và người đàn ông khác ở chung một chỗ! Cố ý nói ra những lời chọc giận cha! Xem như bên cạnh cha không có phụ nữ, cha cũng không chọn loại phụ nữ này!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng đã xoay người rời đi!
Hạ Tuyết nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn, năm ngón tay thon dài, nắm chặt tay vịn, tức giận đến trái tim vặn chặt, đau đớn làm cho cô nghẹt thở, tức giận nói: "Đàn ông xấu xa, hãy đợi đấy!"
Hi Văn có chút đồng tình nhìn mẹ nói: "Mẹ——— Mẹ đấu không thắng cha đâu, thông minh quyết định tất cả!"
Hạ Tuyết tức giận nhìn con gái nói: "Thật sao? Vậy con IQ180, tại sao con không đấu với hắn?"
Hi Văn nhún nhún vai, cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng IQ180 của hắn là người lớn, IQ180 của con là người nhỏ——— Aiz——— Có lúc con suy nghĩ, xuất hiện bọn người xấu, bắt cóc con đi, trên TV không phải chiếu như vậy sao? Chỉ cần bắc cóc con đi, các người sẽ ôm nhau khóc lóc nức nở, như vậy kết cục một nhà đoàn tụ———"
"Phi! Nói lung tung!" Hạ Tuyết tức giận nhìn thân thể nho nhỏ của con gái nói: "Người nào bắt cóc con, người đó bị xui xẻo!!"
Nơi đấu kiếm!!
Trác Bách Quân mặc đồng phục đấu kiếm màu trắng, cầm gậy golf thật dài, đem hai mặt gương trong suốt, đánh nát văng tung tóe, vừa căm giận đánh, vừa điên cuồng gào lên: "Tại sao? Tại sao kế hoạch lại thất bại? Hàn Văn Hạo — Tôi muốn cả nhà anh đều chết đi!!"
Hắn vừa điên cuồng đánh vào khuôn mặt mình trong gương, vừa điên cuồng gào lên!
Trầm Ngọc Lộ đang đứng một bên lạnh lùng nhìn hắn nói: "Trò chơi giờ mới bắt đầu, anh vì chút chuyện nhỏ này, mà đập vỡ linh hồn của mình?"