Có ai có thể biết, một đứa bé đối với người mẹ, quan trọng cỡ nào không? Mười tháng mang thai, tân tân khổ khổ sinh nó ra, sau đó nhìn đứa trẻ oa oa ra đời, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ kêu la, hai tay nhỏ bé, nắm chặt quả đấm nhỏ, tựa vào trong ngực mẹ, o o ngủ, cứ như vậy, đứa trẻ từng ngày từng ngày lớn lên, sẽ biết ngồi, biết bò, biết đi, biết nói, cha mẹ đều là trông mong, từng ngày từng ngày chờ đợi nó lớn lên, nuôi dưỡng một đứa bé, rốt cuộc phải mất bao nhiêu tâm huyết? Những ai đã từng ôm đứa bé, đêm khuya ngồi bên đèn bàn, vất vả khẽ dỗ giấc ngủ, cũng không bằng khuôn mặt tươi cười của đứa bé, vô cùng quý giá.
Tất cả cha mẹ cũng chỉ có một mục đích, chính là con cái có thể khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, về phần bỏ ra bao nhiêu, cũng đã không hề suy tính nữa rồi.
Hạ Tuyết ôm hình con gái, ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, lộ ra ánh trăng, sâu kín nhìn nơi con gái xảy ra chuyện, trái tim đau buốt, không nhịn được, nhẹ giọng nức nở, nghĩ tới hôm nay khi con gái làm hoa đồng, mặc váy nhỏ màu trắng tiểu thiên sứ, cầm hoa hồng cầu xinh đẹp, từng bước từng bước đi theo sau lưng Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm, vui vẻ mỉm cười đi về phía trước, như công chúa nhỏ vậy, trong lòng của cô lại đau xót, nhớ tới Daniel đã từng ôm Hi Văn lúc 3 tháng tuổi, nhìn hai mắt thật to, nắm tay nhỏ bé của cô bé, vẻ mặt cưng chìu nói: "Hi Văn chúng ta thật xinh đẹp, giống như công chúa nhỏ ——"
Hạ Tuyết nhớ tới những lời này, lại không nhịn được ôm chặt hình con gái, cúi đầu khóc nức nở!
Hàn Văn Hạo ở sát vách phòng, đang đợi tin tức bọn Hi Thần thẩm vấn người, lại nghe tiếng khóc buồn bã của Hạ Tuyết truyền đến, hắn chớp mắt, nắm chặt bút máy, dừng lại việc loại bỏ tên người phục vụ trong danh sách, suy nghĩ một chút, đành phải đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi ra ngoài, lúc mở cửa phòng, muốn đi ra ngoài, đã nhìn thấy Daniel tự mình cầm một chén chè hạt sen, đi vào phòng khách sát vách, hắn nhàn nhạt nhìn bóng dáng của Daniel biến mất ở trước cửa phòng, ánh mắt chợt lóe lên.
Daniel đi vào phòng, nhìn Hạ Tuyết một mình ngồi trên ghế dựa, ôm hình con gái, khóc đến đáng thương, tim của hắn đau nhói, rốt cuộc Hạ Tuyết vì con gái bỏ ra bao nhiêu, có lẽ chỉ có hắn rõ ràng nhất, hắn không lên tiếng, chỉ đem chén chè đi qua, đặt một bên, ngồi bên cạnh cô, Hạ Tuyết cũng đã quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Daniel, nghẹn ngào nói: "Anh nói — Đã trễ thế này, con gái ngủ ở chỗ nào? Nó có lạnh không? Có đói bụng hay không, hôm nay cũng vì sợ nó đói bụng, lúc đi tìm nó, mới phát hiện con bé mất tích ——"
Daniel đau lòng nhìn Hạ Tuyết, mặc dù trong lòng cũng đau như dao cắt, nhưng vẫn ôn nhu cười một tiếng, thật lòng nói: "Đứa ngốc, mọi chuyện xảy ra, đều có mục đích đấy! Bọn họ bắt cóc Hi Văn, nhất định là có mục đích, lúc trước ở nơi này, Hi Văn chắc là sẽ không có chuyện! Hơn nữa con gái em thông minh như vậy, còn nhớ không? PAPA vì huấn luyện cho nó trở thành một cô gái nhỏ mạnh mẽ, đặc biệt để cho con bé tham gia huấn luyện trại hè ở nơi hoang dã, còn tự thân hạ lệnh, cho quan quân nhất định phải đối xử nghiêm khắc vơi nó — Nhiều người bạn nhỏ như vậy, nhưng Hi Văn có thành tích tốt nhất ——"
"Nhưng dù sao con bé chỉ mới năm tuổi ——— Năm tuổi biết cái gì a———" Hạ Tuyết lại đau khóc lên: "Nếu nó hoảng sợ, sẽ làm thế nào? Nhất định con bé sẽ khóc, nhất định sẽ gọi mẹ, lần trước bởi vì sợ bóng tối, đã khóc một buổi tối rồi, rõ ràng con bé không có cảm giác an toàn, cho nên mới cố làm ra vẻ mạnh mẽ! Em thật sự đáng chết, con bé nói với em, không muốn làm hoa đồng, em lại bắt buộc nó! Nếu em không bắt buộc nó, có thể bây giờ con bé đã nằm trên giường mình, đội mũ nhỏ, bình yên ngủ rồi ———"
Hai mắt Daniel đột nhiên đỏ lên, ôm lấy thân thể Hạ Tuyết đang run rẩy khóc rống, nhớ tới con gái vì mình và Hạ Tuyết tách ra lúc trước, mím môi đi vào phòng của mình, ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn, khéo léo, nói: "PAPA, con có thể làm chút gì cho người?"
Trong lòng dâng lên chua xót, làm cho hai mắt hắn ươn ướt, khẽ hôn lên tóc Hạ Tuyết. truyện kiếm hiệp hay
"Daniel———" Hạ Tuyết lại khóc nói: "Nếu như con gái gặp chuyện không may, em cũng không muốn sống nữa, con bé là hạnh phúc cuối cùng trong đời em, mặc kệ em chịu đựng bao nhiêu đau đớn, chỉ cần con gái không có việc gì, em chấp nhận xuống Địa ngục ———"
Daniel ôm chặt Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Được rồi, đừng nói nhảm! Con bé sẽ không có chuyện gì! Em hãy yên tâm đi! Anh nhất định sẽ không để cho nó có chuyện! Con bé sẽ vui vẻ xuất hiện trước mặt của em một lần nữa, anh bảo đảm!"
"Là em có lỗi với nó ——— Là em ———" Hạ Tuyết khóc nói với Daniel, lại rơi lệ nói: "Lúc đầu em kiên trì sinh nó ra, em quá ngây thơ sao? Rốt cuộc em không có cách nào phụ trách cuộc đời của nó, để cho nó vừa sinh ra cũng không có cha, tự cho rằng có thể che nữa bầu trời, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó, thật ra sớm bị tổn thương rồi, thật ra nó vẫn rất cẩn thận sống tốt, nếu như không phải có anh, hai mẹ con em phải làm thế nào? Là em có lỗi với nó, là em ———lúc đầu em không nên quay về đây, em nên quý trọng cuộc sống không dễ dàng có được của hai mẹ con, chia tay và yêu nhau vào lúc này có ích lợi gì? Em chỉ muốn con gái của em ———"
Daniel đau lòng ôm chặt Hạ Tuyết, đột nhiên cười khổ nói: "Đứa ngốc, không nên nói chuyện đã qua, cũng không cần nhấn mạnh “nếu như”, tất cả chỉ là duyên phận — Sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ đi qua, tin tưởng anh ——"
Hạ Tuyết không nói gì thêm, chỉ đau lòng nhào vào trong ngực Daniel, nhẹ giọng khóc.
Hàn Văn Hạo tựa vào cạnh cửa, nghe Hạ Tuyết ở bên trong khóc rống, mỗi câu nói, hắn cắn răng, mặc cho bóng tối hành lang che phủ lên nửa bên mặt hắn.
*****
Chiếc xe ôtô vẫn đang trong bóng đêm vọt đi! Cuối cùng dừng lại bên một bờ hồ tối tăm và yên tĩnh, người đàn ông cầm dao nhọn, cúi người xuống, đem dây trói trên hai cổ tay nhỏ bé của Hi Văn cắt ra, rồi nắm lấy con bé đang hôn mê bất tỉnh, trực tiếp ném vào trong bụi cỏ, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu xanh dương, tay cầm thuốc lá, lạnh lùng cười khẽ, nói: "Hôm nay tôi muốn nhìn xem —— Hàn Văn Hạo anh mất con gái, không có con gái, anh có lộ vẻ xúc động hay không ——— Hừ!! Tôi muốn để cho anh chịu đựng mất đi người yêu mến nhất! Để cho anh nếm thử một chút cảm giác, sáu năm trước, tôi mất đi thân thể của mình, tình yêu của tôi! Tôi muốn để cho anh cả đời đều ở trong Địa ngục, chịu đựng nổi đau mất đi giọt máu của mình!"
Cô ta nói xong, lạnh lùng vô tình cúi đầu, nhìn thân thể nho nhỏ, vẫn cuốn rúc trong bụi cỏ ướt lạnh, hôn mê, ánh mắt cô ta lóe lên tàn nhẫn, vô tình.