Ca khúc cuối cùng của buổi biểu diễn ca nhạc!
"Mùa hoa anh đào năm ấy,
Em bước vào đời tôi,
Mang theo niềm vui nổi buồn,
Đón nhận tình yêu thương, hưởng thụ sự chăm sóc ——
Em rơi vào ngàn năm luân hồi, tôi rơi vào vạn năm lốc xoáy,
Chúng ta đang múa hát, vươn tay ra, chúng ta đã cách chia, không gian thay đổi ——"
Tĩnh Đồng nghe đến đoạn "Không gian thay đổi", lại nhớ tới bạn trai của mình, trong lòng của cô chợt đau xót, nước mắt lăn xuống, nhưng lúc này, điện thoại di động reo lên, cô nghẹn ngào, cầm điện thoại di động, alô một tiếng, nhưng nghe xong, sắc mặt có chút ngây ngốc, Trác Bách Quân ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn cô, quan sát vẻ mặt của cô đỏ lên, hơn nữa, trong hai tròng mắt xinh đẹp lộ ra ý cười.
Trác Bách Quân tuyệt không thích vẻ mặt cô như vậy!
Tĩnh Đồng cúp máy, quay đầu nhìn Trác Bách Quân, nghe giai điệu êm tai trên sân khấu, đột nhiên rất cảm động nói: "Tổng giám, cám ơn anh hôm nay dẫn tôi đi xem biểu diễn ca nhạc! Bạn trai tôi cũng đến đây, hắn nói nghe xong bài hát này, đã quyết định muốn cùng tôi vĩnh viễn ở bên nhau, chúng tôi sẽ kết hôn như đã hẹn ——"
Vẻ mặt của Trác Bách Quân dưới ánh đèn đầy màu sắc của sân khấu chiếu rọi, thay đổi không ngừng, hai mắt mịt mờ.
Tĩnh Đồng thật sự rất cảm động, vươn tay, xúc động ôm lấy Trác Bách Quân, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh, Tổng giám —— Tôi thật sự rất cám ơn anh ——"
Trác Bách Quân lập tức đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Có điện thoại, đừng quấy rầy tôi nghe điện thoại!"
"Ơ —— " Tĩnh Đồng lầu bầu cúi đầu, tròng mắt lấp lánh.
"Ừ —— " Trác Bách Quân nghe thuộc hạ báo cáo, Trầm Ngọc Lộ đã hành động trước, bắt con gái của Hàn Văn Hạo đưa đến bờ hồ, chuẩn bị ném vào trong hồ, hắn nghe xong, hai tròng mắt có chút lạnh lẽo, chớp mắt, thở nhẹ nói: "Nói với Tiểu Như, không nên ký hợp đồng kia!"
Tĩnh Đồng ngạc nhiên cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn bộ dáng bình tĩnh của Trác Bách Quân, không nhịn được hỏi: "Tiểu Như muốn ký hợp đồng gì? Trên tay cô ấy có hợp đồng nghệ sĩ phải xử lý sao?"
Trác Bách Quân một tay đẩy mặt của Tĩnh Đồng tránh ra, vẫn lạnh lùng căn dặn: "Hợp đồng cũ chưa hết hạn, không thể ký hợp đồng mới, tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm!"
"Dạ!" Thuộc hạ lập tức cúp điện thoại!
Trác Bách Quân bình tĩnh cúp điện thoại xuống, chuẩn bị xem tiếp ca nhạc, nhưng ca khúc cuối cùng đã kết thúc, các fans đam mê ca nhạc không nhịn được rơi lệ, vẫy tay từ biệt, ngay cả Tĩnh Đồng cũng kích động vẫy tay.
"Cô vừa nói cái gì?" Trong tiếng vỗ tay và kêu khóc của người hâm mộ, Trác Bách Quân quay đầu sang, rất bình tĩnh, hỏi.
"Cái gì?" Tĩnh Đồng lập tức quay đầu nhìn Trác Bách Quân, hỏi.
"Cô nói cô muốn cùng ai ở chung một chỗ? Cùng mối tình đầu của cô sao? người đàn ông đã từng vì tiền đồ, vứt bỏ cô?" Trác bách có chút không tin được, khôi phục nét mặt tà mị, nhạo báng, nhìn Tĩnh Đồng hỏi.
"Đúng vậy —— Hắn đã suy nghĩ lại, đó không phải là rất tốt sao?" Tĩnh Đồng sốt ruột nói với Trác Bách Quân!
"Tốt!! Rất tốt!! Vậy cô ở chỗ này, xem hết buổi biểu diễn ca nhạc đi!! Chờ đàn ông của cô đi chơi với cô đi! Đừng đi theo tôi!" Tâm tình của Trác Bách Quân không tốt, đứng lên, Tĩnh Đồng muốn kéo tay, nhưng hắn lại vung ra, bỏ đi ra ngoài, ngay sau đó, hai tròng mắt ánh lạnh nổ tung, cầm điện thoại di động lên, lập tức bấm số điện thoại của Trầm Ngọc Lộ!
"Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Người đàn ông cầm con dao nhọn, đến gần Hi Văn, nói với Trầm Ngọc Lộ: "Lúc nảy Trác tiên sinh gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo phải dừng lại tất cả hành động!"
"Hừ! Bây giờ hắn còn có thời gian để ý tới những chuyện này sao? Hắn chỉ lo nghĩ đến tình yêu nam nữ! Còn nói cùng chúng ta hành động sao? Đàn ông, người nào cũng không tin được!! Bây giờ, tôi nhất định phải liếm máu tanh!! Tôi đã lên kế hoạch sáu năm rồi!! Tôi đã thù hận sáu năm rồi, tôi đã chờ đợi thời khắc này! Tôi rất khát vọng bộ dáng điên cuồng của Hàn Văn Hạo!! Các người cũng không biết, hắn giống như ma quỷ! Dường như vĩnh viễn hắn sẽ không điên cuồng!! Tôi rất khát vọng hắn điên cuồng! Giết cho tôi!"
Trên mặt Trầm Ngọc Lộ, thoáng co giật như vui vẻ, hai tròng mắt phát ra ánh sáng ma quái.
Người đàn ông vừa nghe xong, ánh mắt tàn nhẫn chợt lóe lên, liền cầm con dao nhọn, nhanh chóng xoay tròn, bước thẳng xuống xe, đạp mặt cỏ ẩm ướt, đi tới trước mặt của Hi Văn, nhìn thân thể cuộn rút trong bóng tối, dao găm chợt lóe sáng chuẩn bị cắm xuống, lúc này điện thoại di động vang lên, sắc mặt của Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo, cầm điện thoại lên, còn chưa đáp lời, giọng nói đầy giận dữ của Trác Bách Quân truyền đến: "Cô nổi điên cái gì! Ai cho cô một mình hành động? Ai ra lệnh cho cô?"
Trầm Ngọc Lộ tuyệt không khách khí, cười nhạo nói: "Ai ra lệnh cho tôi? Đương nhiên là anh chứ ai!"
"Tôi?" Trác Bách Quân đi ra cửa chính sân vận động, giọng nói tàn nhẫn kéo dài hỏi: "Tôi ra lệnh cho cô lúc nào?"
Trầm Ngọc Lộ tức giận nói: "Anh và thư ký nhỏ kia ra lệnh cho tôi đó!!"
Sắc mặt Trác Bách Quân lạnh lẽo, cắn chặt răng, cười tà ác, giễu cợt: "À —— Thì ra là cô ghen sao? Nói sớm đi—— lúc này, tôi không có thời gian, chơi trò tình yêu nam nữ với cô!! Trong lòng của tôi có kế hoạch gì, cô hiểu không? Lần này bắt cóc, cô có biết tôi đã sắp đặt kế hoạch bao lâu, cô hành động quá sớm, đã khiến Hàn Văn Hạo tập trung điều tra chúng ta! Cô quá khinh thường Hàn Văn Hạo rồi!"
Trầm Ngọc Lộ lớn tiếng nói: "Tôi chỉ biết, tôi muốn con gái của hắn chết!!"
Trác Bách Quân nhanh chóng quay đầu lại, xác nhận sau lưng không có người, mới gầm nhẹ ra: "Trầm Ngọc Lộ!! Chỉ dựa vào sự tức giận của cô, mà có thể làm hư chuyện lớn của tôi! Tôi đã nói với cô, Hàn Văn Hạo cắn nuốt bao nhiêu linh hồn? Tại sao hắn tàn nhẫn và thông minh? Cô bắt cóc con gái của hắn quá sớm, cô có biết sẽ có hậu quả gì không?"
"Còn có hậu quả gì? Hậu quả lớn nhất chính là hắn sẽ điên cuồng!" Trầm Ngọc Lộ không nhịn được cười to.
Đôi mắt Trác Bách Quân lộ ra tơ máu, tức giận nhanh chóng nói: "Cũng bởi vì cô hành động quá sớm, chỉ trong vòng hai giờ, hắn đã phái người ở Nhật Bản, Thái Lan và Philippines nắm bắt 15 đường khẩu của gia tộc Yamamoto chúng ta!! Chỉ cần con gái của hắn có chuyện, hắn sẽ khiến cho gần ngàn người trở thành vong hồn!!"
Trầm Ngọc Lộ trừng mắt, lòng bàn tay mềm nhũn!!