Hàn Văn Hạo ngồi trên giường, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trên mặt không nhịn được tràn qua nụ cười, rồi lại nhướng mày, mở áo sơ mi ra, ngửi bên trong, quả nhiên mùi thuốc nồng nặc, nói: "Bác sĩ kê đơn thuốc gì, mùi nặng như vậy, hôi chết được!"
Hắn lập tức vén chăn lên, bước xuống giường, biết lầu dưới có người đang nấu cơm, tâm tình không khỏi tốt lên, liền đi vào trong tủ áo, mở ra, nhìn trái nhìn phải, tìm quần áo đơn giản, có chút do dự, cuối cùng vẫn chọn một cái áo len cổ chữ V màu vàng nhạt, quần tây màu đen, đi vào phòng tắm, muốn lau sạch mùi thuốc chết tiệt kia, hắn không thích trên người mình có mùi vị lạ, sợ ảnh hưởng khứu giác của người kia.
"Ầm!" cửa phòng tắm đóng lại!
Dưới lầu vang lên khúc nhạc Lisa "Hoa hồng cuộc sống"
Hạ Tuyết mang tạp dề màu hồng, chăm chú cắt thịt thành sợi, vừa cắt vừa chú ý đến cháo trong nồi sôi lên, liền lấy cái muỗng, khuấy xuống, để tránh đáy nồi bị dính, rồi tiếp tục cắt thịt, nghĩ tới người bị sốt kia, khẩu vị sẽ bị nhạt, nên muốn cho hắn một chút thịt băm tương XO, rồi lấy thêm bao tử bò, nấm, thịt bò, xào lăn.
Lúc Hạ Tuyết xào thịt bò thì phát hiện tim của mình, xẹt qua một chút đau, cô vẫn không suy nghĩ nhiều, đem thịt bò lên đĩa, lại dùng một chút thịt gà xé sợi và tổ yến đã tan ra, bắt lửa nấu canh, lấy thêm ra chút rau mầm, ngâm trong nước, rửa sạch.
Sau khi tắm Hàn Văn Hạo, cả người sảng khoái, lại đè vết thương đạn bắn, đi ra khỏi phòng, đứng trên cầu thang, nhìn thấy ở đầu bên kia, Hạ Tuyết đang quay lưng lại với mình, thân thể nhỏ nhắn đang di chuyển, làm bạn với cô, chỉ có bài hát "Hoa hồng cuộc sống" và mưa bụi rơi ngoài cửa sổ, hắn không lên tiếng, ánh mắt càng lúc càng nóng lên, từng bước từng bước đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, vừa đi tới phía sau lưng cô, đã thấy Hạ Tuyết cầm cái rổ rau muốn xoay người, liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Văn Hạo, cô cũng không có ngẩng đầu, đi qua bên trái!
Hàn Văn Hạo cũng muốn tránh cô ra, chuyển qua bên phải.
Kết quả hai người đụng nhau thành một khối!
Hạ Tuyết không để ý đến hắn, chuyển qua bên phải.
Hàn Văn Hạo lại đi qua bên trái.
Kết quả hai người lại đụng nhau!
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô làm gì thế! Cản đường của tôi làm gì?"
Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo, đã thay T shirt màu trắng, quần tây đen, tóc ướt đẫm rủ thấp, ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, trong lòng của cô khẽ động, nhưng sắc mặt nóng lên nhìn hắn nói: "Anh đang làm gì vậy? Không phải bị sốt sao? Tại sao còn tắm gội đầu a! Thiệt là! Không muốn sống, cũng không nên tìm chết như vậy!"
Cô vừa nói xong, cũng đã vươn tay, đặt trên trán Hàn Văn Hạo, cảm giác trán của hắn nóng hơn lúc nảy một chút, cô có chút lo lắng nói: "Lại nóng rồi, tôi phải gọi điện thoại cho Văn Kiệt!
Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt cổ tay của cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chòng chọc, nói: "Làm cái gì? Nhớ hắn rồi hả? Hắn đã kết hôn rồi! Không quan hệ tới cô! Xem như cô cởi hết giày, chạy đến trước mặt của hắn, hắn vẫn muốn kết hôn!"
Hạ Tuyết nhìn hắn, không thể tin được “a” một tiếng, có chút tức giận, bật cười nói: "Tôi biết rồi, khi đó anh cố ý chọc giận tôi, chính là không muốn tôi đi tham gia hôn lễ của hắn đi!? Thế nào? Sợ tôi phá hư sao?"
"Tùy cô nói thế nào! Nhưng mà bây giờ tôi không muốn nhìn thấy em trai của tôi!!" Hàn Văn Hạo cúi đầu, ánh mắt vẫn nóng rực nhìn cô.
Hạ Tuyết không muốn để ý tới hắn, chẳng qua cầm rổ rau, không khách khí nói: "Tránh ra!! Tôi muốn xào thức ăn! Thời gian quá gấp, chưa kịp chuẩn bị cho anh nhiều món một chút!"
Hàn Văn Hạo chỉ đành phải tránh ra một chút, Hạ Tuyết cầm rổ rau, đi lên lúc chuẩn bị xào, nói: "Anh đi ra bàn ăn nghỉ ngơi một chút. Tôi chuẩn bị xong rồi, anh cố chịu một chút, nghỉ ngơi đi. Có thể hạ sốt hay không, nếu không được, phải kêu Văn Kiệt, tôi còn phải về xem Hi Văn!"
Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: "Nếu tính toán chi li, thì đừng tới! Làm như tôi chiếm dụng thời gian quý báu của cô vậy!"
Rốt cuộc Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, bật bếp, mới quay đầu, nhìn người trước mặt, tức giận nói: "Anh mạnh khỏe à! Hôm qua anh bỏ mặc con gái, tôi đã không tức giận với anh rồi! Anh còn lên mặt sao? Tôi đến làm thức ăn cho anh, tôi dễ dàng sao? Rốt cuộc, tôi có đắc tội với anh à? Lúc nào cũng mắng tôi như vậy, anh rất thoải mái đúng không? Nếu anh thật không thích tôi, chờ một lát, làm xong, tôi đi được chưa?"
"Đi ngay bây giờ!! Lập tức!" Hàn Văn Hạo lại nhìn lại cô, cứng rắn nói.
"Tôi xào xong rồi đi!" Cô muốn vẫn xào thức ăn!
Hàn Văn Hạo lập tức tắt bếp!
Hạ Tuyết cầm cái sạn, không khách khí nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy dầu trong nồi đã nóng lên, cô lập tức bật lửa!
Hàn Văn Hạo lại tắt xuống!!
Rốt cuộc Hạ Tuyết giống như con heo, trợn tròn mắt, nhíu lỗ mũi, nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô!!
"Ầm!!!" Hạ Tuyết tức giận, nện cái sạn xuống, lột tạp dề, đặt trên tủ bếp, vừa vọt vào phòng khách mặc áo khoác vào, vừa tức giận nói: "Tôi và anh ở chung một chỗ, tôi vĩnh viễn tìm tội chịu! Tôi lại đội mưa tới nấu cơm cho thứ người như anh ăn! Tôi thật sự có bệnh! Tôi rất có bị bệnh! Bản thân mình sinh tự diệt đi!"
Cô vừa nói xong, liền nắm túi xách màu đen của mình, bước nhanh ra ngoài!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi tới cửa thang máy, sau đó thay cô nhấn mở cửa!
Cửa thang máy mở ra!
Hạ Tuyết khiếp sợ nhìn hắn, ngược lại dừng ở cửa, động cũng không động!
"Đi đi! Cút ngay!" Hàn Văn Hạo nhìn cô, nói tiếp! (cái tên này thông minh mà!)
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt có chút đỏ bừng, đột nhiên ném túi xách, đi qua bên cạnh hắn, đẩy hắn ra, sau đó đi vào phòng bếp, bắt lửa vẫn xào thức ăn!
Hàn Văn Hạo bộ dạng phách lối, vẻ mặt tức giận, đứng trước cửa thang máy, không lên tiếng!
Hạ Tuyết đảo qua đảo lại, xào kỹ món ăn, sau đó đặt lên bàn, rồi múc canh tổ yến, bưng ra, lại đem cả nồi cháo đặt trên bàn, múc một chén cháo cho hắn, không khách khí kêu to: "Ăn cơm đi!!"
Hàn Văn Hạo ngẩng mặt lên, nhàn nhã ngồi xuống, nhìn một cái tay, cầm cái muỗng, không khách khí cắm vào trong chén cháo, hắn cầm chén cháo an một ngụm,vừa cầm đôi đũa, gắp một chút thịt bò ăn, quả nhiên hương vị trơn mềm ngon miệng, ăn được một chút, vẻ mặt cũng không có thể hiện, vẫn húp cháo!
Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, mới ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một chút rau dưa, thả vào trong chén hắn, dịu dàng nói: "Tôi mua ít trái cây cho anh, đặt ở trong tủ lạnh rồi. Nếu cảm thấy khẩu vị nhạt nhẽo, lúc không thoải mái, thì ăn một chút!"
"Ném nó đi! Tôi không ăn trái cây" Hàn Văn Hạo vừa húp cháo, vừa lạnh lùng nói.
Hạ Tuyết thật sự không thể nhịn được nữa, cầm đũa, hung hăng nện trên bàn, đứng lên nhìn người này lớn tiếng nói: "Anh phát điên cái gì? Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, nói: "Nếu đã tới thì đừng đi!! Nếu muốn đi, thì đừng tới!! Cô một lần hai lần bỏ tôi đi, bây giờ trở về, là có ý gì? Cô cho rằng tình cảm của tôi, mặc cho cô chi phối sao? Lần này đã tới một chuyến, ngày mai cao bay xa chạy, mang theo con gái của tôi về Pháp!! Còn không bằng cô đừng đến!!"
Hạ Tuyết gắt gao nhìn hắn!!
Hàn Văn Hạo cũng yên lặng nhìn cô!!
Lúc này điện thoại di động vang lên!
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động lên nhìn, lại là điện thoại của Daniel, cô không lên tiếng, nắm chặt điện thoại, mặc cho nó reo, hai mắt mãnh liệt chớp lóe!
Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô thật chặt!