“Lá gan của cô cũng không nhỏ. Xem ra giống như mật gấu con!” Hàn Văn Hạo giận nói.
Hạ Tuyết mỗi lần cùng hắn ở cùng một chỗ, đều là tức giận mười phần, hận hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi... Cô đối với hắn kêu gào nổi dậy... “Ở trong mắt anh, những người nghèo chúng tôi đều mong chờ phú quý, nhìn thấy kẻ có tiền, giống như lão chuột thấy đường, muốn bò qua liếm... Hoàn toàn có thể nói không có tôn nghiêm. Tại thế giới của tôi, ba ngày trước xảy ra một chuyện rất đáng sợ, là bị người cướp đi đêm đầu tiên, mà không phải âm kém dương sai mà cùng ai lên sai giường. Sau đó được vinh hoa phú quý ghe gớm gì. Người giống anh như thế, người đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, tôi cũng không tin, anh có một ngày biến thành ăn mày, còn có người phụ nữ thích anh?”
Hạ Tuyết nói một câu sau cùng, hai tròng mắt như con báo căm phẫn xẹt qua Hàn Văn Hạo, làm bộ nhìn không thấy, xoay người liền muốn rời khỏi... Nhưng ai biết tay cô vừa chạm đến cửa, trên eo mình cũng bị người dùng lực kéo, một cái xoay mạnh, người đã thần tốc xoay, lưng dán vào cửa nhìn Hàn Văn Hạo cả người đã tới gần...
Hạ Tuyết nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch hai tay kiên cố chống trong ngực hắn, vẫn cứ đẩy ra khoảng cách nhìn Hàn Văn Hạo, tức đến dậm chân hô to: “Anh vì cái gì không chịu buông tha tôi, chỉ biết cậy mạng tới bức người theo sự chi phối của mình.”
Hàn Văn Hạo đặt ở trên người Hạ Tuyết, thân thể kia khí thế lao mạnh tới, giống như dã thú trong rừng rậm... “Đây là đàn ông cùng phụ nữ khác nhau.” Hắn suy nghĩ nói.
“Phi!!” Hạ Tuyết tức giận: “Cái gì đàn ông cùng phụ nữ khác nhau? Đây là người vô lại khác nhau.”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhíu lại, nhìn Hạ Tuyết, một mảnh thâm trầm... “Tôi vô lại? Cô vô duyên vô cớ ba ngày sau xuất hiện trước mắt tôi, mặc dù lên tiếng phê phán này lên tiếng phê phán kia, không phải là một loại thủ đoạn hấp dẫn tôi? Tôi chỉ làm như không thấy thôi...”
Hạ Tuyết hít một ngụm khí lạnh trừng mắt Hàn Văn Hạo... Cô trách một tiếng, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận kêu lên: “Tôi... tôi... Hạ Tuyết như thế nào không tốt, tuyeeth sẽ không thích một người, ném tôi ở trong tuyết ngập trời, không hề có phong độ đàn ông... nếu anh vẫn đối với tôi ôm lấy hành động hoài nghi... Tốt, tôi sẽ thề, tôi Hạ Tuyết đối với Hàn Văn Hạo anh không có nửa điểm tâm tư... tôi...”
Hàn Văn Hạo đột nhiên phủ xuống dưới, nhẹ nhàng mà hút làn môi Hạ Tuyết...
“Ưm...” Hạ Tuyết trong lòng ầm nhảy dựng, hai tay phẫn nộ lôi kéo áo quần trong của hắn, thậm chí lôi kéo rơi xuống hai nút áo trước ngực hắn, lộ ra bộ ngực rắn chắc màu cổ đồng, cô không có ngón tay móng thon dài, tại bộ ngực của hắn hoạt động...
Hàn Văn Hạo không quản Hạ Tuyết phản kháng, chỉ nặng nề mà hôn nhanh cô, thậm chí bàn tay tới trước cằm của cô, bóp nhanh hai má của cô, buộc cô mở ra đôi môi đỏ mọng, lại nồng nhiệt cùng cô dây dưa...
“Ưm...” Hạ Tuyết tức giận đến đầu đầy mồ hôi muốn thoát khỏi nụ hôn của hắn, nhưng ai biết cô chỉ cần phản kháng, hắn sẽ hôn càng mạnh, cô chỉ cần dừng lại động tác, nụ hôn của hắn liền mềm nhẹ... Cô lại mệt đến mức không còn hơi sức, đầu đầy mồ hôi muốn khóc... Hai tay đánh mạnh vào bờ vai hắn, nhưng ai biết hắn một bên đè nén chính mình, một bên vươn ra hai tay nắm chặt hai tay cô, hướng ra sau lưng hắn, buộc cô ôm ngang hắn...
Động tác ấy, lại khiến Hạ Tuyết giật mình...