“Hạ Tuyết, bạn trở về rồi à?”, Quách Dung đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Hạ Tuyết đang ngồi trên giường bệnh, Hàn Văn Kiệt đứng bên cạnh … cô sửng sốt …
‘Ừ … đã trở về …”, Hạ Tuyết vội vàng miễn cưỡng cười đáp, liếc mắt nhìn Hàn Văn Kiệt, anh vẫn bình tĩnh, im lặng thoa thuốc cho cô …
“Tóc bạn bị sao thế?”, Quách Dung cảm thấy không khí giữa hai người có chút mập mờ, sau đó, đi đến trước mặt Hạ Tuyết, nắm những lọn tóc bị cắt ngắn của cô kêu lên “Bạn từ nhỏ đến lớn, rất thích để tóc dài, tại sao lại biến thành như vậy a? Có phải là bạn đi tìm người đàn ông xấu xa kia không, sau đó bị những người hâm mộ Ảnh Hậu khi dễ và bị đánh?”
Hạ Tuyết đỏ mặt, lơ đãng liếc mắt nhìn về phía Hàn Văn Kiệt, anh vẫn cẩn thận bôi thuốc cho cô, tựa hồ như chuyện này chẳng liên quan gì tới anh …
“Bạn làm gì thế a? Tôi đi tìm người xấu xa kia? Không có đâu!”, Hạ Tuyết vội vàng nói.
“Bạn không được gạt tôi, khẳng định là như thế! Mẹ kiếp, các người ấy ra tay cũng ác quá đi!”, Quách Dung nắm nhẹ chiếc cằm Hạ tuyết, đưa qua đưa lại, nhìn hai chiếc má bị sưng to phúng phính của cô, tức giận dâng lên trong lòng …
“Không phải thế … bạn đừng cử động …”, Hạ Tuyết nôn nóng liếc mắt nhìn Hàn Văn Kiệt …
Hàn Văn Kiệt bôi thuốc cho Hạ Tuyết xong, liền lấy trong túi áo mình ra tấm vé ăn trưa dành cho nhân viên bệnh viện, “Cầm tấm vé này, lên lầu ba, đến căn tin để ăn cơm …”
“Vậy làm sao được?”, Hạ Tuyết nhìn tấm vé trong tay Hàn Văn Kiệt, sắc mặt đỏ hồng, “Còn anh?”
“Tôi có hẹn với bạn gái cùng nhau ăn cơm trưa … cho nên hôm nay không cần dùng …”, Hàn Văn Kiệt nói xong, liền nhét tấm vé vào trong tay Hạ Tuyết, mỉm cười gật đầu, xoay người bước ra ngoài …
“Cùng … cùng bạn gái ăn cơm a …”, Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt rời khỏi phòng bệnh, cô sửng sốt …
Quách Dung nhìn bộ dáng ngây ngốc của Hạ Tuyết, trêu ghẹo cô “Thế nào? Yêu anh bác sĩ à? Nghe người ta nói có bạn gái cho nên ghen?”
‘Bạn nói nhảm gì thế?”, Hạ Tuyết liếc cô … “Mình chỉ có chút tò mò, người lạnh lùng giống như bác sĩ Hàn, khi yêu sẽ như thế nào …”
“Người ta đẹp trai … dĩ nhiên là các cô gái xinh đẹp sẽ xếp hàng nhào tới, hì hì …”, Quách Dung nằm trên giường bệnh Hạ Tuyết, thở dài “Mẹ kiếp! Mình mệt chết! Vốn là mình đã đủ mệt mỏi rồi, lại vì chung thân hạnh phúc của bạn mà hao tổn sức lực, nhân lúc bạn đi ra ngoài, mình đã đi điều tra lai lịch của anh bác sĩ kia …”
“Bạn làm gì điều ta lai lịch của người ta vậy?”, Hạ Tuyết đỏ mặt, tức giận hỏi.
“Không phải vì mình suy nghĩ cho hạnh phúc chung thân của bạn sao?”, Quách Dung nhìn cô, “Tôi cũng hy vọng bạn sớm có thể tìm được một người đàn ông tốt, suông sẻ làm đám cưới! Sau đó tiếp tục bay lên làm Phụng Hoàng, không phải lo lắng kiếm ăn ngày ba bữa, hôm nay quét dọn ở đầu đường, ngày mai bán hàng ở vỉa hè …”
“Buồn nôn quá! Hiện tại mình sống rất tốt!”, Hạ Tuyết cùng nằm trên giường bệnh chung với Quách Dung, trong lòng cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện bạn gái của Hàn Văn Kiệt …
“Hàn Văn Kiệt … bạn biết anh ấy là ai không?”
“Là ai a?”, Hạ Tuyết đối với vấn đề này không có hứng thú cho nên miễn cưỡng hỏi lại.
“Anh ấy là Tam công tử của tập đoàn tài chính Hàn thị … Hàn Văn Kiệt … cũng chính là em trai của người đàn ông đã hôn bạn …”.
“A ——-“, Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, nhìn Quách Dung hét “Bạn nói cái gì?”