Lọc Truyện

Quay Đầu, Ta Có Nhau!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


"Mẹ, con thật sự đã lớn rồi, có đủ dũng khí để bảo vệ mẹ."
Tôi nhịn không được cảm giác cay cay ở sống mũi, sờ sờ tóc thằng bé:
"Tiểu Tây, cám ơn con, mẹ cũng nên dũng cảm hơn rồi ."

11

Ngày hôm sau, tôi đi tìm Viên Hằng vì cần nhờ đến sự giúp đỡ của anh.

Trong bữa tiệc kinh doanh diễn ra tuần này, Hà Vĩ Quang cũng có tên trong danh sách khách mời.

Tôi và Viên Hằng cùng nhau tham dự, vừa vặn lại chạm mặt hắn ta.

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý hàng vạn lần, nhưng ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt trong cơn ác mộng đó, tôi vẫn không kiềm được mà run rẩy toàn thân .

Ánh mắt u ám của hắn đảo trên người tôi.

"Viên phu nhân thật sự là xinh đẹp động lòng người."

Không bao lâu sau, hắn chặn tôi lại ở một góc tối vắng người, giống như một tên thợ săn, ung dung quan sát con mồi của mình đang cùng đường bí lối.

"Cưng à, trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi."

"Hà Vĩ Quang, tôi không còn sợ ông nữa." Tôi cắn răng trả lời hắn.

"Ha, em tưởng Viên Hằng có thể bảo vệ được em sao cục cưng?" Hắn cười lạnh một tiếng.

"Tôi vẫn còn lưu giữ chút kỷ niệm đáng nhớ của hai ta đấy, cũng không ngại chia sẻ cho tên đó cùng thưởng thức đâu."

Hắn ta từng bước sáp lại gần tôi như một con rắn độc.

"Đừng..." Tôi cố nén cơn hoảng loạn, toàn thân run lẩy bẩy.

"Vậy mới ngoan chứ." Ngón tay lạnh buốt của hắn vờn qua má tôi.

"Lát nữa tới chỗ này tìm tôi, chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ."

Hắn ta nhét tấm thẻ phòng vào tay tôi.

Tôi đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm tấm thẻ, sợ hãi tột độ, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt trào dâng.

Tôi siết chặt cổ tay đang run bần bật, tự nhủ với chính mình: Lâm Chiêu, mày nhất định phải vượt qua.

Tôi run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số mà bản thân đã thuộc nằm lòng từ lâu.

"Lục Tinh Dã, thật lòng xin lỗi, em chưa bao giờ nghĩ là anh không xứng với em, em mới là người không xứng với anh. Hôm trước buổi lễ tốt nghiệp, em bị cha dượng b.ắ.t c.ó.c, hắn ta c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p em, còn quay video u.y h.i.ế.p, con của chúng ta cũng không giữ được...”

"Em cảm thấy bản thân mình quá bẩn thỉu...em cũng rất sợ, sợ hắn sẽ gửi video cho anh, cho bạn cùng lớp...sợ hắn sẽ huỷ hoại tất cả những gì anh dày công gầy dựng ròng rã bốn năm..."

"Em bị bệnh, giống như một kẻ điên, gào thét, suy sụp, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến t.u t.u. Em trốn tránh anh suốt năm năm qua, là vì bản thân không đủ can đảm kể cho anh biết tất cả chuyện này, thật sự xin lỗi...”

Tôi cúp điện thoại, nhắn tin cho Viên Hằng: "Báo cảnh sát."

Tôi nhét di động vào túi xách, cầm thẻ quét khóa cửa.

"Hà Vĩ Quang, không phải ông muốn cùng tôi hàn huyên chuyện cũ sao?"

Lần này, tôi đã không còn sợ sệt nữa mà nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

"Ông hẳn là còn nhớ, lúc tôi 18 tuổi, ông đã nhiều lần q.u.ấ.y r.ố.i tôi, không đúng, khi đó tôi còn chưa tròn 18.”

"Khi tôi tốt nghiệp đại học ở tuổi 22, ông cho người đ.á.n.h t.h.u.ố.c m.ê tôi, h.ã.m h.i.ế.p, g.i.a.m g.i.ữ bất hợp pháp, n.g.ư.ợ.c đ.ã.i l.ạ.m d.ụ.n.g khiến tôi mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.”

"Ông nên biết, tất cả điều này đều là p.h.ạm t.ộ.i."

Ánh mắt hắn rét lạnh, nhoẻn miệng cười hệt như á.c q.u.ỷ.

"Vậy thì sao? Bé cưng, em cho rằng chỉ cần quay video như này là có bằng chứng thuyết phục ư? Đã qua nhiều năm rồi, sao em vẫn cứ ngây thơ như thế?

Nói xong hắn liền xé quần áo của tôi.

"Năm đó tôi báo cảnh sát, vì sao bọn họ lại không thụ án?"

"Haha, chúng ăn tiền của tôi, tất nhiên là phải nghe theo tôi rồi."

Bàn tay hắn lướt trên cổ tay tôi, chạm vào vết sẹo mà năm đó hắn dùng tàn thuốc làm bỏng.

"Đoạn video đó tôi vẫn luôn giữ kỹ, cho nên tốt nhất em hãy ngoan ngoãn nghe lời đi."

Tôi cười khẽ một tiếng, khinh thường nói:

"Nhưng tính toán của ông sai rồi, hiện tại tôi đã không còn là Lâm Chiêu ngu ngơ không biết gì của mười năm trước, càng không phải là Lâm Chiêu tuyệt vọng mặc cho người khác chà đạp năm năm trước.”

"Tôi không hề sợ ông lan truyền video đó ra ngoài, cho tới bây giờ tôi chẳng làm gì sai, kẻ luôn bày trò bẩn thỉu là ông, không phải tôi."

"Tôi tin tưởng vào pháp luật và công lý, Hà Vĩ Quang, lẽ ra ông phải ngồi t.ù từ lâu rồi."

Hắn ta nhịn không được, cười thành tiếng: “Mới năm năm mà lá gan đã lớn đến vậy rồi à? Hình như em quên hết rồi thì phải? Tôi nói cho em biết, tôi đang rất hối hận, đáng ra nên “làm” em từ 10 năm trước."

“Thế bây giờ em có bản lĩnh gì rồi? Hửm? Lại là cái chiêu cũ rích lắp camera giám sát kia sao?"

Hắn nhếch mép cười giễu cợt, tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:

"Phải, tôi đang quay lại bằng điện thoại đây."

Hắn ta cười nhạo, đưa tay về phía điện thoại di động của tôi.

"Em yêu, nhiều năm như vậy, em cũng không có tiến bộ gì hết, sau này chúng ta chụp thêm vài tấm nữa nhé.”

Tôi cười lạnh: "Cũng phải có tiến bộ chứ, tôi đang mở livestream."

"Livestream này tôi còn đầu tư bỏ tiền ra mua lưu lượng, Hà tổng, tôi tặng cho ông một hotsearch nhé, doanh nhân nổi tiếng Hà Vĩ Quang."

"Hơn nữa, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây thôi."

Lần này, tôi không còn nhút nhát nữa.

Khi còn trẻ, tôi cảm thấy đoạn video đó giống như một tấm gương treo trên đầu mình, có thể phơi bày nỗi ô nhục của tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra mình là nạn nhân và tôi không hề sai.

Tôi sẽ biến sự đau khổ của mình thành l.ư.ỡ.i d.a.o s.ắ.c b.é.n, đ.â.m thẳng vào bóng tối, tiến về phía trước không chút do dự.

Khi cảnh sát phá cửa xông vào, Lục Tinh Dã cũng đi cùng họ.

Anh dường như hoá điên, một cước đạp Hà Vĩ Quang ngã xuống, vung nắm đ.ấ.m thật mạnh, n.ệ.n liên tục vào mặt hắn.

"Anh Lục, xin anh bình tĩnh một chút, hắn sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật."

Các viên cảnh sát đều không thể ngăn cản Lục Tinh Dã.

Họ đành bất lực nhìn về phía tôi: "Lâm tiểu thư, cô khuyên can anh ấy một chút đi."

Toàn bộ sức lực trong người tôi bị rút cạn chỉ trong nháy mắt, tôi vô lực ngã ngồi xuống đất.

"Lục Tinh Dã..."

Tôi gọi tên anh.

"Lục Tinh Dã, anh ôm em một chút được không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh sững người một lúc rồi ngừng tay.

Anh ôm chặt tôi vào lòng, hai người chúng tôi khóc không thành tiếng.

12

Sau khi Hà Vĩ Quang bị bắt, cảnh sát đã thành lập ban chuyên án do hắn dính líu quá nhiều lĩnh vực.

Làm ăn lớn lại có quá nhiều chỗ khuất tất, không ít người đã để mắt tới hắn từ lâu.

Sự việc ngày hôm nay đóng vai trò như một chất xúc tác, đem mầm mống tội ác này nhổ bỏ tận gốc.

Luật sư cho biết, hắn có liên can đến rất nhiều t.ộ.i p.h.ạ.m kinh tế nghiêm trọng, với những hành động p.h.i p.h.á.p mà hắn đã gây ra, nửa đời còn lại ắt sẽ bị chôn chân trong chốn l.a.o t.ù.

Cơn ác mộng tăm tối năm nào giờ cũng tiêu tan.

Sau này, khi Trần Thần gặp lại tôi, anh ta chân thành xin lỗi tôi ngay lập tức:

"Chị dâu, lúc trước là do tôi nói mà không biết suy nghĩ, chị đừng để trong lòng, tôi đã trách lầm chị, chị đánh tôi một trận cho hả giận đi.”

Tôi không để tâm, xua xua tay.

Trong lời nói của anh ta lại có chút do dự:

“Chị...chị có thể đi thăm anh trai tôi được không?"

"Anh ấy, anh ấy làm sao?"

Trần Thần bất đắc dĩ thở dài: "Trạng thái của anh ấy rất không tốt, luôn luôn tự trách, không thể tha thứ cho chính mình.”

"Năm năm trước, ngày chị gặp chuyện không may, anh ấy vốn định đón chị tan học, nhưng vì phải chuẩn bị cho màn cầu hôn nên mới tới trễ. Thật ra, anh ấy đã định cầu hôn chị vào lễ tốt nghiệp.”

"Về sau, anh ấy vẫn luôn tự hỏi, có phải là do ngày đó anh ấy không đi đón chị, khiến chị tức giận nên mới đòi chia tay hay không?”

Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, thì ra, thì ra anh ấy đã định cầu hôn tôi.

Chúng tôi đã từng bước tiến gần đến hạnh phúc như thế, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi…

"Anh ấy không sai...", tôi lẩm bẩm.

Trần Thần xoay chuyển ánh mắt, nghiêm mặt nói:

"Chị cũng không sai, tất cả mọi người đều ủng hộ chị, chị đã rất dũng cảm."

"Anh ấy yêu chị như vậy, làm sao có thể để ý đến những thứ đó, huống hồ, nó cũng không phải là điều đáng xấu hổ. Anh ấy chỉ đau lòng vì chị phải chịu khổ, lại hận bản thân không thể bảo vệ chị thật tốt."

Nói xong, anh ta móc ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho tôi.

"Lời hứa năm đó của chị cũng nên thực hiện rồi."

Tôi mới phát hiện, đó chính là bản cam kết mà Trần Thần ép tôi viết lúc trước.

"Lâm Chiêu tôi xin hứa, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn cùng Lục Tinh Dã, vĩnh viễn không nuốt lời."

Năm đó, anh liều lĩnh lựa chọn tôi, nhưng tôi lại làm anh thất vọng.

"Gác lại quá khứ, hai người nên tiến về phía trước thôi."

13

Tôi cầm tờ giấy ố vàng gõ cửa ngôi nhà nhỏ ấy.

Cả người anh trông tiều tụy hết sức, đôi mắt phủ đầy tơ máu.

Nhìn thấy tôi, anh có hơi sửng sốt: "Chiêu Chiêu..."

Giọng nói trầm khàn đến xót xa.

Tôi không khỏi cay mắt, đáy lòng từng cơn chua xót khó tả.

"Lục Tinh Dã, em không có nhà để về, anh có muốn thu nhận em không?”

Tôi oà khóc khi nhìn thấy anh.

Bờ vai anh khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào ôm tôi vào trong ngực:

"Thực xin lỗi Chiêu Chiêu, thực xin lỗi...là anh quá vô dụng, là anh không bảo vệ em tử tế..."

"Mọi chuyện đều đã qua rồi, Lục Tinh Dã, hôm nay em tới đây là để thực hiện lời hứa."

Tôi đặt bản cam kết với nét chữ ngây thơ đó trên tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:

"Lục Tinh Dã...anh có còn muốn kết hôn với em không?"

Cổ họng tôi nghẹn lại, hít một hơi thật sâu:

"Nếu anh không muốn thì cũng không tính là em đây nuốt lời."

Anh ôm chặt tôi vào lòng, khàn giọng trả lời:

"Đương nhiên là anh bằng lòng rồi, làm sao có thể không muốn được..."

"Chờ đợi nhiều năm như vậy, em không biết anh muốn cưới em biết bao đâu."

Phí hoài năm năm, rốt cuộc trái tim của chúng tôi cũng được gắn kết lại trong căn nhà này.

Tôi áp vào lồng ngực anh, có được giấc ngủ bình yên nhất trong năm năm qua.

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ trước giường, tôi nửa tỉnh nửa mê bước xuống. Trong bếp có người đang loay hoay nấu nướng, mùi thơm thoang thoảng bay tới.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác như thể mình được quay về những tháng ngày xưa cũ ấy.

Trong tủ treo thêm một ít quần áo anh mới mua, tôi chọn cho mình một chiếc sườn xám màu xanh ngọc, nhẹ nhàng vấn mái tóc dài thành búi.

Anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện, ôm lấy tôi từ phía sau. Đem chiếc trâm phượng hôm đấu giá cài lên búi tóc tôi.

"Lục Tinh Dã, cái này quá đắt, quá phô trương rồi."

Tôi không nhịn được mà trêu chọc anh .

Anh dịu dàng hôn lên trán tôi.

"Rất đẹp, một khi anh đã hứa thì chắc chắn sẽ giữ lời mà."

Anh ấy đưa tôi đến công ty, hôm đó có một cuộc họp báo với giới truyền thông.

Chúng tôi tay trong tay sánh bước đi đến trước máy quay, mười ngón tay đan chặt.

Tôi nhắc anh: "Lục Tinh Dã, hiện tại danh tiếng của em không ổn lắm, anh tốt nhất không nên..."

Còn chưa nói xong, anh đã mỉm cười đối diện với ống kính, giới thiệu:

"Đây là vợ tôi, Lâm Chiêu."

Anh nói, năm đó khi tôi phớt lờ ánh mắt săm soi cùng những lời nghị luận của đám đông, tự hào giới thiệu anh với các bạn cùng lớp, anh thầm nghĩ, một ngày nào đó mình cũng sẽ kiên định nắm lấy tay tôi và tuyên bố với tất cả mọi người rằng tôi chính là người anh yêu.

Ngày hôm ấy, dưới gió chiều nhẹ nhàng và ánh hoàng hôn rực rỡ, anh nắm tay tôi dạo bước trên đường.

Tôi nói với anh: "Lục Tinh Dã, em chợt nhớ ra một câu nói rất lãng mạn."

"Nhật lạc điệt tiến chiêu chiêu tinh dã, nhân gian hốt vãn, sơn hà dĩ thu."*

*Tạm dịch: Hoàng hôn rơi xuống vì sao xa xôi, thế giới chợt muộn, sông núi đã thu: chợt phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh, núi sông đổi dời, cây cỏ héo úa, hoàng hôn ảm đạm, làm lòng người thổn thức khôn nguôi. (Câu này mình tra Baidu thì kết quả không nhất quán lắm, có người bảo là lời bài hát, có người bảo là trích thơ, mn hiểu tạm theo nghĩa bên trên nhé).

Tôi luôn nghĩ rằng hoàng hôn buông xuống, thương hải tang điền*, là quá khứ không thể vãn hồi.

*Thế sự xoay vần: nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội

Đến giờ phút này, tôi bỗng nhiên hiểu ra.

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước*, dù thời gian trôi qua bao lâu, em vẫn mãi yêu anh.

*Mình tìm được hai nghĩa: Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa; hoặc đã từng nếm trải nhiều biến cố, không thèm để mắt tới những chuyện nhỏ nhặt (bài thơ thứ tư trong tác phẩm “Ly Tư Ngũ Thủ” của Nguyên Chẩn)

Danh sách truyện HOT