Lọc Truyện

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thẩm Thanh Nga tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ, sau đó nằm xuống giường.

Giang Dĩ Minh ngồi ở bên giường, duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên vai Thẩm Thanh Nga.

Cảm giác của những xúc tu làm cho Giang Dĩ Minh cảm thấy nóng bừng, toàn thân Thẩm Thanh Nga trắng nõn mềm mại, có cảm giác giống như da của một đứa bé, cảm giác rất tốt, khiến cho Giang Dĩ Minh có cảm giác không muốn buông tay.

Khi tay anh chạm vào vai và cổ của Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh nhận ra rằng vai và cổ của Thẩm Thanh Nga đã bị căng quá mức.

Nhất thời yrong lòng Giang Dĩ Minh không có bất kỳ tạp niệm gì, bắt đầu nghiêm túc xoa bóp Thẩm Thanh Nga.

Kỳ thật, năm nay Thẩm Thanh Nga chỉ mới hai mươi bốn tuổi.

Cái này đổi lại một cô gái từ một gia đình bình thường, hoặc cô ấy vẫn đang đi học, hoặc cô ấy đang sống một cuộc sống thoải mái tại thời điểm này. Mặc dù nhà Thẩm Thanh Nga giàu, có nhiều người ghen tị với cô, nhưng ở tuổi hai mươi bốn, cô đã gánh vác trách nhiệm nuôi cả Thẩm gia.

Trong cuộc hôn nhân kéo dài một năm với Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh chưa bao giờ thấy Thẩm Thanh Nga đi xem phim, đi KTV hát một lần, hay đi chơi ở công viên giải trí một lần.

Mỗi ngày chính là, công ty, nhà riêng, hai điểm tạo thành một đường thẳng.

Cuộc sống của cô thật buồn tẻ và vô vị.

Tuy nhiên, cô phải chịu rất nhiều áp lực, ở công ty phải đối mặt với vô số khách hàng, còn ở nhà thì phải đối mặt với người nhà luôn theo dõi biểu hiện của cô và muốn chiếm đoạt quyền lực.

Thê nhưng, suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi bốn tuổi!

Giang Dĩ Minh cảm thấy đau lòng thay cho Thẩm Thanh Nga, cảm thấy rằng cô đã sống quá mệt mỏi và sống quá khó khăn.

Sức lực trong tay tăng lên một chút, nhưng dùng tay xoa bóp, linh khí trong cơ thể chậm rãi tiến vào vai và cổ Thẩm Thanh Nga, không làm cho Thẩm Thanh Nga cảm thấy đau đớn, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.

Thời gian dần trôi, Giang Dĩ Minh nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Thẩm Thanh Nga đã ngủ rồi.

Rút tay về, Giang Dĩ Minh nhẹ nhàng đắp chăn bông cho Thẩm Thanh Nga.

Nhìn dáng vẻ Thẩm Thanh Nga lúc đang ngủ say, lần đầu tiên Giang Dĩ Minh có ý muốn bảo vệ cô gái này.

Lần này Giang Dĩ Minh không chút do dự, cúi người nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh xắn của Thẩm Thanh Nga.

"Ngủ ngon."

Sau đó, Giang Dĩ Minh tự mình đi tắm, trải chăn bông trên đất rồi bắt đầu tu luyện.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga rời giường, Trương Mộng đã chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Dĩ Minh lái xe đưa Thẩm Thanh Nga đến công ty.

“Kỹ thuật xoa bóp của anh rất tốt.” Thẩm Thanh Ngư đột nhiên nói với Giang Dĩ Minh: "Đã rất lâu cổ của tôi không có cảm giác thoải mái."

“Vậy sau này, mỗi buổi tối tôi sẽ xoa bóp cho cô.” Giang Dĩ Minh nói.

“Được rồi!” Thẩm Thanh Ngư gật đầu nói.

Hai người bọn họ khi ở cùng nhau dường như không có quá nhiều chủ đề để nói, hôm nay là ngoại lệ, còn nói được vài câu, nếu là bình thường dọc đường hầu như không nói lời nào.

Khi đến gần dưới lầu của công ty, chờ đèn giao thông, Giang Dĩ Minh đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nga hỏi: "Cô đã đến rạp chiếu phim, KTV và công viên giải trí chưa?"

“Đã từng!” Thẩm Thanh Nga nói: "Lúc đi học, tôi thường xuyên đến đó."

“Còn hiện tại thì sao?” Giang Dĩ Minh hỏi: "Sau khi tốt nghiệp về tiếp quản công ty của gia đình, cô đã từng tới đó chưa?"

“Không.” Thẩm Thanh Nga lắc đầu nói: "Từ khi tiếp quản công ty, ngày nào tôi cũng bận rộn nhiều việc, về đến nhà nghĩ tới ngủ, đi đâu còn có thời gian để đến những nơi đó?"

Giang Dĩ Minh im lặng.

Sau khi dừng xe ở dưới tầng công ty, Giang Dĩ Minh đột nhiên nói với Thẩm Thanh Nga: "Cuối tuần này, cô để cho bản thân một ngày nghỉ ngơi, tôi sẽ đưa em ra ngoài, nghỉ ngơi thật thoải mái một chút."

“Nói đùa gì vậy?” Thẩm Thanh Nga quay đầu nhìn Giang Dĩ Minh nói: "Tôi mới tiếp quản đơn hàng của Tống gia, chưa kể cuối tuần, buổi tối cuối tuần còn phải tăng ca."

“Thật ra, chỉ cần cô nguyện ý, một ngày cô không ở công ty, công ty cũng sẽ không tổn thất gì.” Giang Dĩ Minh chưa từ bỏ ý định nói.

“Quên đi!” Thẩm Thanh Nga nói: "Tôi không có thời gian, huống chi, hiện tại tôi đối với những nơi kia không có hứng thú."

Thẩm Thanh Nga nói xong liền đi lên lầu công ty.

Giang Dĩ Minh cười khổ, lái xe đến bệnh viện.

Hôm qua Hồ Khải Tuấn tặng cho anh 30.000.000.000 và Trương Mộng hai tấm vé, người ta tặng quà lớn như vậy, dù sao thì hôm nay anh cũng phải đến bệnh viện để gặp ông Mã Nhạc.

Qua đợt cứu hôm qua, ông Mã Nhạc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng và hiện đang ở trong phòng bệnh thường.

“Dĩ Minh đến rồi.” Người phụ nữ trung niên mà anh gặp trên đường hôm qua, vợ của Hồ Khải Tuấn, Mã Mỹ Linh, nhìn thấy Giang Dĩ Minh, bà ta đứng dậy, mỉm cười chào Giang Dĩ Minh!

Thái độ của Mã Mỹ Linh đối với Giang Dĩ Minh hoàn toàn khác với ngày hôm qua.

“Ông ấy hiện tại thế nào rồi?” Giang Dĩ Minh hỏi. Đặt trái cây đã mang lên bàn phòng bệnh.

"Đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói rằng mấy ngày nữa là có thể xuất viện!” Mã Mỹ Linh nói với Giang Dĩ Minh: "Chỉ có điều xương sườn trước ngực bị gãy, có lẽ cần một thời gian dài mới có thể bình phục. Sau khi trở về nhà, chỉ cần không làm việc nặng, mỗi ngày vẫn có thể sinh hoạt bình thường."

“Vậy là tốt rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Hồ tiên sinh đâu?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Ông ấy đã đi thủ đô.” Mã Mỹ Linh nói: "Hôm qua tôi đã thuyết phục ông ấy một đêm, nhưng ông ấy không nghe lời tôi, hôm nay vẫn đến thủ đô. Vừa mới xuất phát, đoán chừng lúc này đã lên đường cao tốc."

Giang Dĩ Minh thở dài một hơi nói: "Dù sao biểu diễn ở thủ đô lần này tương đối quan trọng, tôi cũng biết nếu như tôi thuyết phục ông ấy như vậy, ông ấy nhất định sẽ không nghe. Hơn nữa, tôi có thể thấy được ông ấy không phải người nguyện ý tin thuyết pháp này."

“Dĩ Minh, tôi xin lỗi!” Mã Mỹ Linh có chút ngượng ngùng nói với Giang Dĩ Minh, mặc dù bà ta không rõ ràng về câu nói của Giang Dĩ Minh, nhưng dù sao thì Giang Dĩ Minh đang ở đây mà chồng của bà ta thì không nghe thấy, vẫn nên xin lỗi một chút.

“Cái này có gì phải xin lỗi?” Giang Dĩ Minh cười nói: "Như vậy đi, nếu như ông ấy nhất định muốn đi, vậy thì cứ để ông ấy đi, nhưng nếu có thời gian, hãy gửi cho ông ấy một thứ gì đó."

“Cái gì?” Mã Mỹ Linh hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT