Lọc Truyện

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Rốt cuộc tên Lưu Bình Nghĩa này đã làm cái gì thế?” Bây giờ Tôn Kỳ Hàm đang rất giận, trước đó Lưu Bình Nghĩa giúp ngài John thải độc đã khiến ông ấy nhìn Lưu Bình Nghĩa với cặp mắt khác xưa, nhưng không ngờ hiện giờ người bệnh đang yên đang lành không có gì nguy hiểm lại bị anh ta làm cho bị sốc luôn!

“Tôi không quan tâm Lưu Bình Nghĩa làm thế nào, bây giờ ông lập tức tìm bác sĩ khác qua đây, ngay lập tức, Tôn Kỳ Hàm, nếu ngài John có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cái ghế viện trưởng của ông giữ không nổi đâu!” Tống Đại Thiên hầm hầm nhìn Tôn Kỳ Hàm rống to.

Mà ngay lúc này Lưu Bình Nghĩa hồn vía trên mây đi từ trong phòng cấp cứu ra.

Tôn Kỳ Hàm vội vàng bước đến túm lấy cổ áo của Lưu Bình Nghĩa rồi quát lớn: “Lưu Bình Nghĩa, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy hả? Cậu làm gì mà lại khiến ngài John lên cơn sốc?”

“Tôi, tôi cũng không biết mà...” Lưu Bình Nghĩa nói với vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn.

“Cậu không biết à, mẹ nó, cậu là bác sĩ điều trị chính mà lại không biết?” Tống Đại Thiên tức giận quát: “Không phải cậu nói triệu chứng phát bệnh của ngài John giống y như đúc với lúc được đưa tới sao? Vậy lúc chiều cậu làm thế nào chữa khỏi cho ngài ấy? Sao giờ lại trị không khỏi? Cậu cố ý có phải không?”

“Tôi, tôi không có...”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay ngài John xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ mang tội danh cố ý giết người, ông đây chắc chắn sẽ cho cậu đi tù!” Tống Đại Thiên tức giận hét lên. Với ông ấy, ban chiều Lưu Bình Nghĩa có thể chữa trị cho ngài John chỉ trong vỏn vẹn mười phút mà bây giờ không làm được thì tức là đang nói rõ Lưu Bình Nghĩa cố ý, nhưng cố ý với mục đích gì? Rất hiên nhiên, đó là để lợi dụng điều này chiếm hời cho mình!

Ông ấy không ngờ Lưu Bình Nghĩa lại là loại người như thế!

Anh ta dùng tính mạng của ngài John uy hiếp mình để đào được lợi ích từ mình!

Vì thế Tống Đại Thiên mới có thể giận tím mặt như vậy!

“Tôi... Tôi...” Miệng Lưu Bình Nghĩa mấp máy, đối diện với áp lực nặng nề như tán vào mặt, hai chân Lưu Bình Nghĩa không chịu nổi mà mềm nhũn, sau đó thịch một tiếng quỳ xuống: “Viện trưởng Tôn, Tống tiên sinh, tôi, tôi… Tôi không phải là người mà!” 

Lúc này Lưu Bình Nghĩa khóc nước mắt dài nước mắt ngắn, anh ta biết rằng một khi bản thân thừa nhận thì điều mà anh ta phải đối mặt phía trước là sẽ bị bệnh viện đuổi việc, từ này về sau sẽ không có cách nào sinh sống tiếp ở Tp. Nam Hoàng nữa.

Nhưng nếu giờ không thừa nhận thì ngài John sẽ chết mất!

Khi chiều mình chữa trị cho ngài John khỏi bệnh, đến tối lại chữa không được, nếu đổi thành người khác cũng sẽ cho rằng mình cố ý làm thế, đến lúc đó nếu thật sự xếp mình vào tội danh cố ý giết người thì sẽ không chỉ đơn giản là bị bệnh viện đuổi việc như vậy.

“Thật ra, thật ra thì...” Lưu Bình Nghĩa lau nước mắt, nói với vẻ rất không tình nguyện: “Thật ra thì chiều nay không phải tôi chữa khỏi cho ngài John...”

“Sao??”

Tôn Kỳ Hàm nghe vậy thì nhìn Lưu Bình Nghĩa với vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

“Viện trưởng Tôn, thật ra chiều nay không phải tôi đã chữa trị cho ngài John mà là người khác đã chữa khỏi. Chỉ là lúc ấy tôi thấy thân phận ngài John tôn quý, nếu tôi chữa trị khỏi hẳn thì tôi sẽ nhận được tiền thưởng, còn có thể thăng chức nên trong lúc nhất thời bị tiền tài lợi ích làm mù mắt, mê hoặc lương tâm mà cướp lấy công lao!”

“Lưu Bình Nghĩa, cậu có ý gì?” Tôn Kỳ Hàm cau mày hỏi: “Cậu không chữa trị cho ngài John được nên giờ mới cố ý đùn đẩy trách nhiệm đúng không?”

“Viện trưởng Tôn, đã là lúc nào rồi, tôi còn đùn đẩy trách nhiệm làm gì chứ? Bây giờ tôi ước gì có thể chữa khỏi cho ngài John lắm. Nhưng khi chiều không phải tôi chữa trị thật mà, thật sự không phải đâu...” Lưu Bình Nghĩa gào khóc giàn giụa nước mắt nước mũi, anh ta biết khi sự thật được phơi bày ra cũng tức là ngày tàn của anh ta đã đến.

“Thằng khốn nạn!” Tôn Kỳ Hàm giận dữ quát lớn, giương tay lên tát một phát vào mặt Lưu Bình Nghĩa: “Lưu Bình Nghĩa, cậu có biết hành động của cậu gọi là gì không? Cậu đang cướp lấy công lao của người khác đấy! Cậu như vậy là đang hại người ta, cậu có biết vì chính sự ích kỷ của bản thân mà có thể sẽ hại chết ngài John không hả?”

“Viện trưởng Tôn, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.” Lưu Bình Nghĩa quỳ xuống đất, lúc này ruột gan anh ta rối như tơ vò, nếu ông trời cho Lưu Bình Nghĩa một cơ hội nữa thì có đánh chết anh ta cũng không dám cướp công này nữa, đây vốn chẳng phải cái gọi là công lao gì mà là một củ khoai lang phỏng tay với chính xác!

“Viện trưởng Tôn, chúng ta mau mời người kia tới điều trị cho ngài John đi, nếu không ngài John sẽ thật sự chết chắc mất!” Lưu Bình Nghĩa vội vàng nói. Không phải lương tâm của Lưu Bình Nghĩa trỗi dậy mà vì anh ta biết số phận của anh ta giờ đã bị buộc chung một chỗ với tính mạng của ngài John, chỉ cần ngài John không sao thì chuyện của anh ta sẽ từ chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng nếu ngài John chết thì anh ta sẽ lập tức bước lên con đường về với đất mẹ!

“Về chuyện của cậu, lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau!” Tôn Kỳ Hàm căm tức nhìn Lưu Bình Nghĩa, sau đó quát lớn: “Nói đi, là bác sĩ nào trong bệnh viện chúng ta?”

“Không, không phải bác sĩ của bệnh viện mình, mà là, là một vị bác sĩ Đông y.” Lưu Bình Nghĩa nói với giọng điệu run run.

“Không phải bác sĩ của bệnh viện chúng ta?” Tôn Kỳ Hàm lại lần nữa cảm thấy sửng sốt, nói: “Vậy là ai, nhanh nhanh gọi điện thoại cho người đó đi!”

“Tôi, tôi cũng không biết anh ta là ai, tôi chỉ biết anh ta rất thân thiết với vị sếp nữ đưa ngài John đến đây...” Lưu Bình Nghĩa nói, anh ta thực sự không biết tên của Giang Dĩ Minh, thậm chí vì địa vị quá thấp nên ngay cả Thẩm Thanh Nga là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị cũng không biết.

“Vị sếp nữ đưa ngài John tới?” Tống Đại Thiên đứng cạnh đó nhíu mày rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT