Lọc Truyện

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Dĩ Minh, Thanh Nga, hai người khỏe không?” Lúc này, La Thành, người đang ngồi trên ghế sô pha, cũng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Dĩ Minh càng thêm khó hiểu.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Nói gia đình bọn họ đột nhiên thay đổi tính cách, đánh chết Giang Dĩ Minh cũng không tin. Khi Giang Dĩ Minh nhìn đống quà bên cạnh bàn pha trà, anh lập tức hiểu ra.

Không có việc gì lại đi nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là đạo tặc.

Từ trước tới nay người một nhà này đều là tay không tới đây, cho dù thỉnh thoảng có mang theo thứ gì thì cũng là cầm đến để khoe khoang mà thôi.

Hôm nay đột nhiên mang đến nhiều đồ tốt như vậy, hiển nhiên là có chuyện gì. Khi nhìn thấy mình, lại khách khí như vậy, còn tâng bốc, chắc là có chuyện gì sắp xảy ra, mà còn liên quan đến mình nữa.

Vậy, chuyện gì, mà phải cầu đến mình chứ?

Giang Dĩ Minh không cần động não cũng có thể đoán được, nhất định là vì việc của La Thành, muốn mình nói tốt với Hồ Khải Tuấn một chút, tiếp tục để La Thành làm học trò của Hồ Khải Tuấn.

“Mọi người khỏe.” Giang Dĩ Minh cười một tiếng rồi nói: "Nếu có chuyện gì, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện. Tôi hơi mệt nên lên lầu nghỉ ngơi trước."

Muốn anh nói tốt với Hồ Khải Tuấn, có thể sao?

Lúc trước bọn họ nói khó nghe như vậy, cho dù là chính mình, cũng chắc chắn không thể cho La Thành thêm một cơ hội nào nữa, huống chi là Hồ Khải Tuấn!

Ngay cả khi Giang Dĩ Minh tìm Hồ Khải Tuấn để nói về chuyện này, anh cũng cảm thấy mất mặt!

“Này, này…Dĩ Minh, đừng vội rời đi chứ!” Tôn Hiểu Yến lập tức tiến lên ngăn Giang Dĩ Minh lại, nói: "Nào, ngồi xuống, chúng ta trò chuyện một chút."

“Đúng vậy, Dĩ Minh, ngồi xuống nói chuyện một chút đi.” Thẩm Thanh Nga cũng gọi Giang Dĩ Minh một tiếng, cô không biết người một nhà La Thành tới đây làm gì, nhưng nhìn thái độ của đối phương cũng không tệ, cô cũng chỉ định xoa dịu quan hệ giữa hai nhà.

“Cũng được, vậy thì chúng ta trò chuyện một chút.” Giang Dĩ Minh gật đầu ngồi xuống.

Tôn Hiểu Yến nhìn Giang Dĩ Minh cười nói. "Ôi chao, tôi nhìn đưa trẻ Dĩ Minh này, càng nhìn càng thích. Gần đây tôi mới nhận ra đứa trẻ này lại có tiền đồ như vậy. Điều quan trọng nhất là đứa trẻ này lại có tính khí tốt, mọi người có phát hiện ra không. Trước đây chúng tôi đã nói nó không thể làm gì, nhưng nó cũng không hề tức giận. Ngược lại, chỉ yên lặng làm những gì mình thích. Cái này, bây giờ thì có tiền đồ rồi! Con trai à, con phải học hỏi một chút phẩm chất của Dĩ Minh. Ngày thường đừng tranh cãi với người khác, nên cố gắng làm chuyện của mình, giống như Dĩ Minh vậy, làm việc của mình giỏi và tốt hơn, đến lúc đó người khác cũng sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng!"

“Đúng, đúng!” La Thủy Nguyên lúc này cũng mỉm cười nói: "Không kiêu ngạo không nóng vội, khiêm tốn, ham học hỏi, Dĩ Minh, làm tốt lắm!"

“Đúng vậy, sau này em nhất định sẽ học tập thật tốt cùng anh Dĩ Minh, lấy anh Dĩ Minh mà làm theo!” La Thành gật đầu một cái, nghiêm túc nói.

Những lời vừa nói ra, khiến Thẩm Tuân, Trương Mộng và Thẩm Thanh Nga đều sững sờ. Gia đình này bị sao vậy,bọn họ uống nhầm thuốc rồi phải không? Đến đây lại không ngừng tâng bốc Giang Dĩ Minh.

Giang Dĩ Minh không nói gì, khẽ mỉm cười, bưng chén trà lên, uống một hớp rồi mới lên tiếng: "Nếu tôi đoán không sai, hôm nay mọi người đến đây. Liều mạng tâng bốc tôi lên trời, có phải muốn tôi nói chuyện với Hồ Khải Tuấn, cho La Thành nhà hai ngươi thêm một cơ hội phải không?"

“Mọi người nhìn xem, tôi đã nói đứa trẻ Dĩ Minh này thông minh đúng không?” Tôn Hiểu Yến cười ha ha nói: "Người thông minh chính là như vậy. Không cần chúng ta mở miệng, bọn họ đã biết chúng ta có ý gì, Dĩ Minh à, hôm nay chú và dì tới đây, chính là có ý này, con nhìn xem, quan hệ giữa con và ngài Hồ Khải Tuấn cũng không tệ. Hơn nữa, quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn luôn rất hòa thuận, La Thành này, em trai con, gần đây không có công việc, rảnh rỗi ở nhà cả ngày cũng nhàm chán quá rồi, cho nên, con có thể gọi điện thoại cho Hồ Khải Tuấn, nói tốt với ngài ấy một chút, nói người một nhà chúng ta cũng đã biết lỗi rồi, chỉ cần ngài ấy bằng lòng cho La Thành nhà chúng tôi một cơ hội, gia đình chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì! "

Mọi người thấy đấy.

Để cầu sự giúp đỡ, ngay cả La Thành, em trai con, cũng có thể nói ra.

Nếu là trước đây Giang Dĩ Minh dám ở trước mặt gọi La Thành một tiếng em trai, anh đã bị mắng chết từ lâu rồi!

La Thủy Nguyên cũng gật đầu nói: "Dĩ Minh, nhìn xem, quan hệ giữa con và Hồ Khải Tuấn rất tốt, con giúp đỡ, nói giúp chúng ta một chút."

Giang Dĩ Minh tiếp tục bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, cười nhạt nói: "Chuyện này, dì Tôn, chú La, không phải là tôi không muốn giúp mọi người. Thử nghĩ xem, lúc đó mọi người đã nói cái gì? Tôi cũng không nói nhiều, chỉ hỏi chú dì một câu đơn giản, nếu lúc đó có người nói chuyện với hai người như vậy, hai người sẽ nghĩ như thế nào, có thể tha thứ cho đối phương hay không."

"Cái này..." Tôn Hiểu Yến có chút không tự nhiên, sau đó nói: "Dĩ Minh, không phải hoàn cảnh lúc đó của dì tương đối đặc biệt sao? Hơn nữa, sự việc cũng đã qua vài ngày. Có lẽ bây giờ Hồ Khải Tuấn cũng hết giận rồi. Nếu không, con có thể đi nói giúp một chút, quan hệ giữa con và ngài ấy không tệ, hẳn ngài ấy có thể cho con một chút mặt mũi này."

“Ông ấy có thể cho tôi mặt mũi sao, tôi hiện tại cũng không nói.” Giang Dĩ Minh cười nhạt nói: "Nhưng mà, tôi không định cho mọi người mặt mũi này đâu, dì Tôn. Vừa rồi dì nói sai một câu rồi, mọi người nói tôi không có tiền đồ, là đồ vô dụng, loại chuyện này làm sao tôi có thể không tức giận chứ? Nếu tôi thật sự không tức giận, vậy chẳng phải tôi đúng là đồ vô dụng sao? Nói cho các người biết, tôi chẳng những tức giận mà còn tức giận rất lớn, các người nghĩ lại xem, đã hơn một năm kể từ khi chúng ta quen biết? Trong hơn một năm qua, chúng ta gặp nhau cũng được hơn chục lần, đúng không? Trừ hôm nay ra, còn những lần khác, có lần nào các người không tổn hại tôi như con chó đâu?"

"Các người đều đối xử với tôi như vậy, tôi còn giúp các người cầu xin Hồ Khải Tuấn. Các Người nói xem tôi rẻ mạt hay là thế nào?" Giang Dĩ Minh tức giận nói.

Cầu người về phía trước, không cầu người về phía sau.

Gia đình này gần như diễn giải câu này một cách tinh tế.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT