Bỏ lại sau lưng tầng nhà mênh mông rộng lớn , dáng người to lớn, thon dài của Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục hướng về phía trước, lấy tay gạt cầu dao xuống, “ong” một tiếng, toàn bộ không gian trở yên tĩnh đến đáng sợ..
Hàng mi dài run lên, bóng tối ập đến che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê.
Trong bóng tối, chỉ còn nghe được tiếng giày da nện xuống đất cùng tiếng hô hấp khe khẽ, Lan Khê lúc này như bừng tỉnh từ cơn mơ, hoàn toàn hiểu rõ vấn đề.
Trên đời này, cô có thể nhân nhượng trước bất kì người nào, ngoại trừ người đàn ông này. Đó là một trong những kẻ đã dẫm nát hạnh phúc gia đình cô.
Anh em ruột thì sao chứ? Cho dù quan hệ sau này có tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng nửa dòng máu của người đàn bà kia vẫn chảy trong người anh. Tương lai khó nắm bắt trước, nếu có ngày cô cùng mẹ anh trở mặt, dùng chân suy nghĩ cũng biết anh sẽ luôn đứng cùng chiến tuyến với mẹ mình thôi!
Nỗi chua sót cuồn cuộn trào dâng trong lòng, đôi mắt sáng trong ngẩng lên, nhanh chân đuổi theo người phía trước.
Đói bụng nên chạy không được nhanh, thấy cửa thang máy sắp khép lại, Lan khê hấp tấp nhảy vào, tà váy xém nữa bị kẹp giữa 2 cánh cửa.
Mộ Yến Thần trơ mắt nhìn dáng người mảnh mai đang xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy vào thang máy. Chân Lan Khê đứng không vững, sắp ngã lên người anh. Anh cau mày, nhưng cánh tay to lớn vẫn theo bản năng vươn ra tiếp đỡ, ôm cả người cô vào lòng.
Sau một phen hoảng loạn, cửa thang máy hoàn toàn đóng chặt., gương mặt Mộ Yến Thần cũng tối theo luôn.
Ánh mắt anh thâm thúy, lạnh lùng, môi mím chặt, chân bước về sau, cánh tay dời từ eo sang chống đỡ dưới nách Lan Khê——
“Đứng ngay ngắn lại coi.”
Lời nói vang ra, nhiệt độ cũng lạnh thêm vài phần, cực kì giống giọng điệu nghiêm khắc của thầy giám thị đang răn đe học sinh ngỗ ngược.
Lan Khê run lên, cảm nhận rõ ràng bàn tay anh từ eo chuyển sang dưới nách mình. Đôi mắt vừa nâng lên liền chạm phải một khuôn mặt tuấn tú, hô hấp lập tức rối loạn. Cô đỏ mặt, khẽ tránh ra, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn ở một bên thang máy.
Điện thoại đúng lúc vang lên, giải quyết tình huống khó xử này.
Lan Khê ngước mắt hỏi: “Sao không chịu nhận điện thoại?”
Vừa nói ra, cô lập tức hối hận. Trong thang máy tín hiệu yếu, đâu có ai dùng điện thoại, trẻ ba tuổi còn biết điều này. Cô đúng là đồ đại ngốc mà!
Mộ Yến Thần chẳng buồn quan tâm.
Ra khỏi thang máy, anh mới nhận điện thoại, thanh âm Nhiếp Minh Hiên mang theo kích động mong đợi: “Ở lầu ba nhá, lát nữa cậu đến nói tên là có người hướng dẫn” tiếp sau lại nói, “Đi một mình?”
“Ừ.”
“ Đây là biểu hiện cậu vẫn còn độc thân, cô đơn lẻ bóng?” Thanh âm mang theo ý trêu chọc.
Mộ Yến Thần không lên tiếng, khẽ liếc nhìn cô nhóc đang ấm ức đứng kế bên, môi mỏng nhàn nhạt dán lên ống nghe: “Chờ tớ một chút, còn có tí việc.”
Đối phương chưa kịp hỏi, anh đã tắt máy.
Suốt nửa đường về nhà, cô nhóc hay lãi nhãi vẫn không hề lên tiếng, Mộ Yến Thần cho rằng cô đã ngủ, tâm tình cũng khẽ buông lỏng, anh mở cửa sổ cho gió đêm tràn vào, một cánh tay gác lên thành cửa.
Thành phố xa cách nhiều năm, giờ đã trở về. Vào khoảnh khắc bình yên này, anh chỉ muốn thoải mái tận hưởng, bỏ xuống hết mọi buồn phiền, bực dọc trong lòng.
” Mộ Yến Thần.”
Âm thanh nhẹ nhàng của người bên cạnh truyền đến, mang theo cảm giác cô đơn, buồn tẻ.
Mi mắt anh giật giật, môi mỏng vẫn mím thật chặt, anh đoán được cô còn muốn nói tiếp.
Lan Khê cắn môi, ngẩng nhìn thành phố về đêm, bầu trời trên cao lấp lánh những ánh sao: “Trước kia mẹ tôi còn sống, tôi cảm thấy hạnh phúc khi ba mẹ chỉ có duy nhất một mình tôi, lúc đó hai người đều dành tất cả tình yêu thương cho tôi. Nhưng giờ mẹ không còn, tôi lại cảm thấy làm con một chẳng hay ho gì, bên cạnh không có một người anh em nào để san sẻ nỗi cô đơn cùng mình. Mọi buồn đau, mọi lạc lõng chỉ trút xuống một mình tôi thôi. . . . . .”
Cô nói một hồi, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, quay mặt nhìn về phía anh.
“Mộ yến thần, tôi nghe dì Mạc bảo anh sống một mình ở nước ngoài suốt nhiều năm trời, một thân một mình, anh không cảm thấy cô đơn sao?”
Lan Khê thắc mắc một vấn đề tương đối tế nhị tại một nơi không thích hợp, nên Mộ Yến Thần lựa chọn đối sách: không thèm quan tâm.
Con ngươi trong mắt càng thêm sắc lạnh, những khớp xương nổi rõ trên ngón tay khi anh dùng sức nắm chặt tay lái. Khi xe chạy đến một khúc cua, âm thanh lãnh khốc vang lên:”Không phải việc cô cần quan tâm.”
Câu nói ngắn gọn không dài dòng làm người khác không thể đoán được tâm tư của anh lúc này.
Lan Khê cả thấy hơi xấu hổ vì đã đụng chạm đến vấn đề riêng tư của người khác, cô bèn quay mặt đi tiếp tục ngắm cảnh, thực hiện chính sách “im lặng là vàng”. .
***
Về đến nhà lại càng cảm thấy đói hơn, nhưng bên trong phòng khách xa hoa lộng lẫy lại vô cùng trống trải. Chỉ thấy người giúp việc, còn chủ nhân thì không thấy tâm hơi.
Lan Khê méo mó gương mặt ngồi phịch xuống ghế, hỏi: “Ba của tôi đâu?”
Quản gia đáp: “Tiên sinh cùng phu nhân ở thư phòng.”
“Vậy bọn họ ăn chưa?” Cô ngưỡng mặt lên hỏi.
“Ăn rồi ạ.”
Quản gia nhận ra đáy mắt Lan Khê nháy lên một tia mất mác, tiếp tục nói: “Trong phòng ăn đã bày sẵn thức ăn nóng, tiểu thư hiện tại có thể dùng, hôm nay cô về trễ có đói bụng không?”
Lan Khê sờ bụng, đột nhiên cảm thấy người quản gia này so ba cô, còn quan tâm cô nhiều hơn.
Trên chiếc bản ăn to lớn bày đầy đủ các món sơn hào hải vị, từ xa đã ngửi được mùi thơm. Lan Khê ngồi vào ghế, nhưng lạ thay giờ phút này cô lại chẳng thấy đói bụng, cô cảm thấy mình như đang ngồi trong nhà vệ sinh để thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, cho dù ngon tới đâu thì vẫn nuốt không trôi.
Cô tự lấy tay đánh vào đầu mình, so sánh thật điên khùng mà!.
“Mang bánh ngọt vào phòng của tôi đi!”
Dặn dò xong cô quay về phòng. Vào phòng, cô liền sạc pin điện thoại mở máy lên, đúng lúc Kỉ Diêu gọi đến.
“Hôm nay tớ được anh trai dẫn tới Dạ Vạn Cương chơi. Wow! Ở đây toàn trai đẹp không à! Lan Khê ơi, tới chơi đi, tớ giới thiệu vài anh đẹp trai cho cậu” Giọng của cô nàng Kỉ Diêu thật đinh tai nhức óc, đang oang oang gọi cô..
Lan Khê còn ngần ngại, không dám tự mình quyết định, suy nghĩ một chút cô cảm thấy mình nên đi xin phép vị quân trưởng khó tính trong nhà. Ai ngờ vừa đi tới cửa phòng liền bị ngăn trở.
“Tiểu thư, người hiện tại không nên là tìm tiên sinh, có thể….. sẽ quấy rầy ông ấy…”Người giúp việc tỏ vẻ lúng túng.
Lan Khê nhìn chằm chằm cửa phòng, sau hai giây mới hiểu được ý tứ của người giúp việc.
Lan Khê mặt thì đỏ nhưng trong lòng lại lạnh như băng, thầm nghĩ, “Đã năm mươi tuổi rồi, “phương diện kia” vẫn còn sung thế à? Hay là vừa mới cưới được một bà vợ trẻ đẹp như hoa, cho nên hormone nam tính lập tức tăng lên ngùn ngụt?”
Hít một hơi, cô nói: “Vậy chờ ba tôi ‘ làm việc ’ xong, nhắn lại với lại ông ấy, tôi đi ra ngoài cùng bạn, buổi tối có người đưa về, sẽ không về quá muộn.”
Nói xong Lan Khê quay mặt đi.
“Tiểu thư, là bạn nào thế?” Người giúp việc vội vàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!