Lọc Truyện

Rơi Vào Bể Tình Với Thiếu Gia

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ngồi trong xe buồn chán, Lan Khê thiếp đi lúc nào không hay. Đến buổi trưa bị đói bụng mới chịu tỉnh dậy.

Hàng lông mi dài như cánh bướm rung lên động xuống, cô nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hơi nóng nên quăng ngay cái áo khoác đang đắp trên người xuống, úp người lại phía sau, vói lấy thức ăn: “Anh hai, có coca, bánh sođa, anh muốn dùng cái gì?”

Mộ Yến Thần nửa người dựa vào cửa sổ, ánh mắt hơi mê mang, tay thon dài chống đỡ bên đôi môi, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt.

Anh lạnh giọng mở miệng: “Tự chăm sóc cho bản thân đi, không cần để ý tới anh.”

Lan Khê ngẩn ngơ.

Đôi mắt thoảng qua nét u bồn, hàng mi dài đang cong lên liền rũ xuống, cô đang nghĩ có phải bản thân quá đa nghi hay không? Thái độ của anh vẫn lãnh đạm như trước, đối với cô không nóng không lạnh nên chắc chắn sẽ không có những hành động vượt trên mức bình thường đâu nhỉ?.

Tim đập thót lên một cái, nghĩ đến bản thân chỉ giỏi tự mình đa tình, mặt cô như bị một ngọn lửa thiêu rụi qua, cháy sạch sành sanh.

Ổn định lại tâm tình, cô liền cầm một miếng bánh, thò người sang phía anh, giọng êm ái thành khẩn: “Anh hai đang lái xe có chút bất tiện, em giúp anh ăn nhá?”

Tránh tầm mắt lái xe của anh, cô đem miếng bánh đưa sát vào mép miệng anh.

Mùi thơm béo ngậy của bánh ùn ùn xộc đến bên mũi, xen lẫn còn có mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ: ngọt lành, non nớt và không chút phòng bị.

Mùi hương kéo đến như muốn bức chết anh, chỉ hơi buông lỏng thì sẽ vạn kiếp bất phục. Gương mặt Mộ Yến Thần càng thêm trắng bệch, cố kìm nén giọng nói khàn khàn : “Cách xa anh ra.”

Hai tay vì nắm quá chặt tay lái đã nổi đầy gân xanh .

Trái tim Lan Khê phút chốc như rơi xuống vực sâu, không che đấu được sự thất vọng, mất mác, ngượng nghịu thu tay về, ngoan ngoãn ngồi im lặng vào chỗ cũ.

Nhu tình chỉ thoáng qua trong nháy mắt, chưa kịp vui mừng thì anh lại trở về như cũ, luôn bài xích cô, chán ghét cô. ( ghét gì mà ghét, thương còn không hết đấy chứ ^^)

Đúng , nhất định là như thế!.

***

Về đến nhà , anh không muốn đi vào, mang hành lí giao cho quản gia, hững hờ nói với cô: “ Em vào đi, anh về công ty.”

Lan Khê ôm trong mình bao lớn bao nhỏ, cúi mắt gật đầu không thèm nhìn anh, nhưng không thể che đâu được sự đau khổ đang vây lấy mình.

Mộ Yến Thần nhíu chặt hai hàng lông mày cho đến khi chúng đụng vào nhau, nhắm mắt quyết tâm lái xe đi thẳng.

Lan Khê mệt mỏi đi vào phòng khách, chào hỏi Mộ Minh Thăng. Ông hỏi cô vài câu về chuyện cắm trại, cô qua loa giải thích. Vì không muốn nhìn Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vui vẻ bên nhau, nên cô chỉ ngồi một tí rồi lấy lí do hơi mệt nên xin về phòng.

Đang bước trên hành lang thì nghe thấy tiếng ba cô tiếp điện thoại ——

“Minh Lộ, nhóm các người lại náo loạn chuyện gì nữa”.

Là Chú hai.

Lan Khê bĩu môi, cô biết chú hai trước giờ là người ham mê lợi ích. Năm xưa khi ông nội giao quyền điều hành công ty vào tay ba cô, người chú này đã từng làm ầm ỹ một trận. Nhiều năm trôi qua, ông ta vẫn còn chưa chịu an phận thủ thường.

“Chú tạm thời đừng trách lỗi Mộ Yến thần! !” Mộ Minh Thăng mặt tái xanh gầm lên, “Nó vừa mới đưa Lan Khê về, không kịp vào nhà đã vội vàng tới công ty……. Chú trách nó can thiệp vào quyết định của chú? Việc này như thế nào, chú bình tĩnh giải thích cho anh hiểu đi”

Lan Khê ngẩn ra, đứng bất động tại giữa hành lang.

Mộ Minh Thăng càng nói càng kích động, Mạc Như Khanh thấy việc không ổn, vội vàng đi về phía sau lưng ông, nhẹ giọng an ủi, hỏi ông đã xảy ra vấn đề gì.

Cúp điện thoại, Mộ Minh Thăng giận đến tím mặt, nói: “Vụ mua bán đất ở Thành Bắc xảy ra vấn đề, chú hai cùng Mộ Yến Thần có chút tranh chấp mâu thuẫn, anh phải đi tới công ty một chuyến mới được.”

 

Mạc Như Khanh vừa nghe ông nói xong, lập tức phân phó quản gia chuẩn bị.

“Yến Thần sao rồi? Nó không làm sai chuyện gì chứ?” Bà lo lắng hỏi.

“Em nghĩ anh già rồi nên hai mắt cũng mù hả? Năng lực của con chúng ta anh biết. Cái tên Minh Lộ này, ỷ mình là trưởng bối thì vênh mặt hất hàm, muốn tỏ ra bề trên sai khiến mà!”

Ông đang hấp tấp chuẩn bị thì nghe một tiếng nho nhỏ cầu xin: “Ba, cho con đi chung với , được không ba?”

Mộ Minh Thăng ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại lại con gái đang đứng trên hành lang, dùng ánh mắt trong suốt như pha lê cầu xin ông.

“Con đi làm gì?” Ông vặn lông mày hỏi.

“Con cũng muốn đi xem một chút tình hình công ty, ba dặn gì con đều nghe hết, ngoan ngoãn không quấy rối mọi người, được không ba?” Lan Khê mềm mại nói.

Mộ Minh Thăng nheo mắt lặng im quan sát cô, thấy được biểu tình thành thật của cô, mới gật đầu đồng ý .

***

Đến công ty quả nhiên thấy được cục diện giằng co nặng nề.

Phòng họp ở tầng 37, lúc Mộ Minh Thăng mở cửa phòng thì tức muốn điên người, phòng họp mà y chang cái chợ, giấy tờ bay tung tóe trên mặt đất, sắc mặt ai cũng hầm hầm nặng nề dọa người.

“Chào chủ tịch.”

“Chào chủ tịch!”

Thấy Mộ Minh Thăng xuất hiện, các nhân viên ríu rít đứng lên chào hỏi.

Mà ngồi ở vị trí chủ tọa, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, ánh mắt đang phun lửa, giơ tay nhấc chân quát tháo: “Giá là 2500 vạn, đây là giá tốt nhất mà tôi cùng bên Ninh thị tính toán tận 3h đồng hồ mới thống nhất được. Giá này có thể mua tận 9 mẫu đất ở thành Z đó, lại còn ở vị trí tốt nữa. Giờ cậu ta mở miệng bác bỏ vì cho rằng giá không hợp lí trong khi hợp đồng tôi đã thảo sẵn hết. Tôi xin hỏi các thành viên trong ban quản trị tính sao đây?”

Gương mặt Mộ Yến Thần trắng bệch như tờ giậy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên, tay đút trong túi quần, bình thản đối diện với sóng to gió lớn, nhưng trong mắt giăng đầy tia máu làm người ta khiếp sợ xen lẫn đau lòng.

Trên mặt anh chảy ra chút máu, là do những tờ giấy bay sượt qua, sắc bén cứa vào mặt anh.

Đợi người đàn ông trút giận xong anh mới nói: “Giá cả không có gì là không hợp lí, điều không hợp lí là vị trí lô đất kia. Tại sao vẫn còn dư ra hai mảnh trong khi hai mảnh đất ấy chiếm vị trí quan trọng , thuận lợi cho phát triển giao thông sau này?”

Mộ Minh Lộ sắc mặt đỏ lên: “Tôi đã nói rõ, người ta nhất quyết không chịu bán hai mảnh đất đó!”

Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước: “Vậy chú hai cảm thấy vì sao họ không chịu bán?”

“Mày . . . . .”

“Cứ phải đốp chát vào mặt nhau vậy mới thích hay sao! !” Mộ Minh Thăng rống một tiếng, đi vào phòng làm việc.

Ở bên cạnh ba mình nhiều năm, Lan Khê cũng chưa từng chứng kiến trường hợp đầy khói súng như thế này. Cô bị khí thế của những người làm việc lớn dọa cho hoảng, lui mình vào một góc nhỏ trong phòng, len lén quan sát Mộ yến Thần, sắc mặt anh khó coi quá, giống như đang bệnh rất nặng.

“Minh Lộ, chú đủ rồi! ” Mộ Minh Thăng đứng ra chủ trì công đạo, “Vụ mua bán này tôi mới vừa xem sơ qua, bản thân tôi thấy không có vấn đề lớn, nếu chú chịu bỏ công quan sát, đánh giá đúng hơn về vị trí lô đất và những người hiện nắm trong tay quyền sở hữu nó thì cậu sẽ biết Yến Thần nó quyết định đúng!”

Mộ Minh Lộ nghiến răng: “Anh trai, anh giờ quá thiên vị người con riêng này nên nó có quyết định sao thì anh cũng chiều theo thôi!”

Câu nói như sét đánh giữa trời quang, làm kinh hãi mọi người trong phòng họp!

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT