Lọc Truyện

Rơi Vào Bể Tình Với Thiếu Gia

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Kỷ Diêu lục tìm trong giỏ trái cây , mò được một quả chanh liền đem tới trước mặt Lan Khê.

Lan Khê cúi người đem hai tay ôm lấy gối, đang mải mê suy nghĩ, thấy có vật đưa tới liền nhận theo phản xạ không thèm liếc nhìn. Hồi lâu sau thấy rõ vật trên tay, mày liền nhíu chặt mang theo oán niệm nhìn cô bạn lắm trò, đưa gì không đưa, đưa quả chanh làm chi? Ăn không được, uống cũng không xong.

Kỷ Diêu gặm quả táo, cười cười rồi leo lên giường nằm.

“Lan Khê, cậu có biết con nhỏ đánh nhau với bọn mình tên gì không?”

Lan Khê lắc đầu.

“Tên là Y Đóa!”

Vậy…..thì sao?

“Không hiểu? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đọc lên rất giống “một đống” thứ gì sao?” ( chỗ này không hiểu)

Lan Khê mặt trầm xuống, đang cố nín cười.

“Kỷ Diêu, ” Hàng mi dài rung lên, Lan Khê lấy tay vuốt quả chanh, làm bộ vô tình hỏi, “Vụ đánh nhau đó, là cậu gọi điện cho anh hai tớ đến sao?”

Kỷ Diêu hào phóng thừa nhận: “Chính xác, lúc đó bộ dạng cậu y chang cái đầu heo thê thảm, tớ dĩ nhiên phải gọi điện cho gia đình cậu. Nhưng không dám gọi cho ba cậu, chỉ đành gọi cho anh trai Mộ thôi.”

Lan Khê cắn môi, hàm răng trên lưu lại một đường lằn ngay làn môi dưới, mí mắt nhỏ xinh khẽ chớp xuống: “Vậy anh hai tớ khi ấy thế nào?”

Kỷ Diêu đang nhai táo ngon lành thì bị sặc.

Cô nàng đỏ mặt, vỗ ngực, cẩn thận hồi tưởng lại tình huống khi ấy, sau đó lại gần cô bạn nghiêm túc nói: “Anh hai cậu rất,rất, rất đáng sợ.”

Lan Khê xoay mặt tò mò nhìn cô nàng.

“Khoảnh khắc anh ấy xuất hiện vô cùng ấn tượng nhá. Cả kí túc xá đang loạn như đám cào cào khi thấy anh ấy thì trở nên im lặng như tờ. Tớ giờ nghĩ lại còn cảm thấy nổi da gà nè. Hic! Người gì mà sát khí nặng nề kinh luôn. Lúc anh ấy cởi áo khoác đắp vào người cậu, tay anh ấy run lên bần bật vì đầu cậu dính đầy máu mà. Nhưng ám ảnh tớ nhất vẫn là đôi mắt của anh trai Mộ, eo ôi ghê lắm, hai mắt toàn một màu đỏ, cứ long lên sòng sọc y như mắt loài dã thú”

Thật sự đôi mắt của Mộ Yến Thần đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong trí nhớ của Kỷ Diêu, có lẽ cả đời cũng khó có thể quên.

Lúc cô nàng nằm lăn quay trên đất, đau đến mồm miệng méo xệch thì bên tai vẫn nghe được giọng nói đầy dịu dàng của Mộ Yến Thần với Lan Khê: “ Đừng sợ, Lan Khê ngoan đừng sợ, sẽ hết đau nhanh thôi……”.

Lúc ấy trong lòng cô nàng chỉ có một suy nghĩ – Mẹ kiếp, con nhỏ xấu xa, xấc láo kia, mày chờ chết đi nhá!

Con gái trước giờ không ai ngại mình sinh ra đã thuộc về phái yếu, họ chỉ sợ bản thân không tìm một vòng tay ấm áp, đáng tin cậy để mình có thể an tâm dựa vào.

Lan Khê nghe xong cúi mặt, có chút mệt mỏi nên muốn nằm xuống giường từ từ tiêu hóa nhưng việc kinh tâm động phách mà Kỷ Diêu kể nãy giờ. Nhưng chỗ đau trên xương sườn lại nhói lên, cô đau đến rợn người, miệng mở to liên tục hấp khí, nhất thời không thể nằm được.

“Cậu có anh trai lớn như vậy thật tốt nha. Anh ấy trầm ổn, thành thục, luôn luôn yêu thương, che chở bảo vệ cho cậu ” Kỷ Diêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, uất ức, cắn phập quả táo rồi dùng răng nghiến ken két, thầm than, “Nào có như anh tớ, suốt ngày chỉ biết chê bai, khi dễ tớ!”

Tay nhỏ bé xoa xoa chỗ bị đau. Sự hành hạ của vết thương cũng không thể làm cho đầu óc cô quên được những việc phức tạp dạo gần đây. Cô luôn nhớ về nụ hôn mập mờ của hai người, còn có ngày ấy khi anh bỗng nhiên đáng sợ mà dồn ép cô vào góc tường, càng nhớ lại càng loạn, mây đen phủ đầy gương mặt, không muốn bị Kỉ Diêu phát hiện sắc mặt khó coi, cô liền cúi đầu xuống thật thấp.

***

“Hôm nay cậu bị làm sao thế?”

Vừa vào phòng làm việc, Nhiếp Minh Hiên không nhịn được hỏi thẳng:

“Trước khi đến đó tớ đã nói với cậu, chuyện này tương đối đơn giản, chỉ cần dạy họ một bài học, bắt bọn họ đền bù một chút là xong. Cậu trước giò làm việc gì cũng suy nghĩ chừng mực, cẩn thận, lần này cần gì làm lớn chuyện lên thế? Đánh nhau thì bị thương là lẽ thường, có cần vì thế mà làm người ta sượng mày mất mặt?”

“Đừng nói chuyện.”

Một câu nói lãnh đạm tràn ra nơi khóe miệng , Mộ Yến Thần ngồi phịch xuống ghế salon. Mí mắt phủ xuống che đi đôi mắt đang ngập trong những tia máu đỏ, lấy tay giơ lên chống trên trán che gần nửa khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự mệt mỏi, đau khổ.

“Minh Hiên, đừng nhiều lời, để tớ yên đi.” Môi mỏng lười biếng chỉ nhả ra mấy chữ.

 

Nhiếp Minh Hiên thấy bộ điệu như sắp chết rồi của Mộ Yến Thần thì kinh ngạc không thôi, anh ta không thể thốt lên một lời nào nữa, im lăng ngồi bên cạnh bạn mình.

Thời gian cứ lăng lẽ trôi, Nhiếp Minh Hiên thấy mình ngồi đây cũng vô ích, khóe miệng giương lên, cười yếu ớt nói: “Cậu ngồi nghỉ đi, chuyện bệnh viên cứ giao cho tớ, tớ sẽ nhờ người quen trông chừng giúp”.

Khi cửa phòng làm việc khép lại, bầu không khi lập tức chìm vào sự an tĩnh cô liêu. Sự tịch mịch như thấm vào xương cốt của người đàn ông đang ngồi lặng lẽ trong phòng.

Đối tượng tranh chấp lần này chính là cục trưởng cục giáo dục, Mộ Yến Thần cũng tự biết bản thân mình hành động đã đi quá giới hạn. Quan trường cùng thương trường có những thứ liên quan, ảnh hưởng vô cùng chặt chẽ, một khi đã gây thù chuốc oán với ai thì suốt đời phải mang bên mình lá chắn, cố gắng phòng bị thật cẩn thận.

Biết là biết thế nhưng anh không thể hành động một cách lí trí được.

Thời đểm anh đi vào kí túc xá thì lí trí cũng đã hoàn toàn sụp đổ. Lúc nhìn thấy bảo bối anh luôn nâng niu, che chở dùng hai tay ôm lấy đầu, cả người cô nhỏ bé lui vào một góc, bị động chịu những cú đánh cú đá liên tục nện vào người đến nỗi đầu chảy đầy máu, lúc nhìn cảnh ấy quả thật anh như sắp điên rồi, chỉ muốn lập tức bóp chết kẻ đã gây ra những thương tổn cho cô.

Cho nên lần này, có chết anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho họ.

Đây là lần đầu tiên Mộ Yến Thần bị chạm đến ranh giới nhẫn nại cuối cùng.

Anh đặt cô ở trong lòng che chở, tự tay dạy dỗ. Khi cô rời nhà, anh đã vô cùng lo lắng, liên tục dặn dò, bảo ban, chỉ một lòng hi vọng cô luôn bình an vô sự. Cô không muốn cho anh được ở bên cạnh cô, anh cắn răng chấp nhận, nhưng điều kiện cô phải luôn khỏe mạnh, vui tươi chứ không như bây giờ. Cô liên tục làm anh lo lắng không yên, anh phải tìm lại sự tĩnh tâm bằng cách nào đây?

—— Không màng để ý đến sự an toàn, cứ vô tư đi chơi đêm cùng bạn bè. Khi ở nhà thì không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nói nấy, liên tục chọc tức người lớn trong nhà. Không thích giáo viên nào thì lơ luôn môn học của người ấy. Giờ thì còn đánh nhau trong trường nữa. Đánh nhau ư? Con nhóc này đúng là đại ngốc mà! Người thì ốm yếu mà còn sung cho cố, cứ đưa mặt cho người ta đánh, chả biết tấn công cũng không chịu phòng thủ. Rõ ràng là 3 người cùng đánh nhưng chỉ có cô bị thương nặng nhất đến mức phải vào bênh viện ăn cơm luôn.

Trong lòng Mộ Yến Thần giống như bị người ta lấy cuốc đào một cái hố thật to, máu chảy đầm đìa, vô cùng trống rỗng, vô cùng đau đớn.

Đôi môi anh trắng bệch như tờ giấy, dùng sức mím thật chặt giống như một kẻ không còn linh hồn.

Anh phải thừa nhận bản thân đã rơi vào lưới tình.

Hai mươi bảy năm sống trên đời cùng nhưng kinh nghiệm có được đã cho anh một đáp án chắc chắn: Đó chính là yêu.

Nhưng anh không hề quên, anh và cô, hai người đang chảy chung một dòng máu . . . . . Cái gọi là máu mủ ruột thịt từng thời từng điểm luôn luôn nhắc nhở bản thân anh đang từng bước dấn thân vào con đường đầy tội lỗi, vi phạm vào những cấm kị của đạo đức, của xã hội.

Một nụ cười khổ hiện lên trên khóe miệng anh.

Cho nên tình yêu của anh không thể. . . . . . Anh không có tư cách chạm vào tình yêu đó.

***

Khi Kỷ Hằng mang cháo đến phòng bệnh, Kỷ Diêu đã nằm trên giường ngủ ngon lành.

Cậu ngước mắt, ân cần nhìn Lan Khê một lúc rồi nhẹ nhàng đặt cháo xuống, khóe miệng cong cong: “Nó nặng không? Bảo nó thức dậy nha, chứ không lát nó ngủ say như chết thì sẽ không cách nào lôi nó dậy được đâu.”

Lan Khê sờ sờ đầu Kỷ Diêu, “Không có sao, nó cũng không đè ép em.”

Kỷ Hằng cười, chỉ túi: “Muốn ăn chưa?”

“Cháo có vị gì thế anh?” Cô hơi đói rồi, tha thiết hỏi.

“Cây tể thái thịt nạc.” Kỷ Hằng cười múc một chén nhỏ cho cô. ( cây tể thái:Một loại cỏ, khi còn non ăn được, có tác dụng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)

Lan Khê trong lòng thư thái hơn, khóe miệng cong lên thành nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền bên trái nổi lên theo nụ cười ấy rồi dần đi biến mất. Cô vừa ngồi trên giường bệnh đợi Kỷ Hằng múc cháo vừa lơ đãng quét nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Lông mi dài run lên, cô dần thấy được một dáng hình anh tuấn bất phàm đang từng bước đi đến phòng cô.

Tâm, đột nhiên như bị ai xoắn chặt lại.

Tay nhỏ bé vội níu chặt ga giường, Lan Khê kinh ngạc xoay gương mặt sang phải thấy cháo đã được Kỷ Hằng đưa đến trước mặt cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT