Anh đừng đối với cô như thế, cô sắp không chịu đựng nổi rồi.
Khuôn mặt cháy sạch, Lan Khê cúi đầu, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay Mộ Yến Thần, ánh mắt trong suốt khi anh không nhìn thấy được mới dám lóe lên nhưng tia sáng đầy cảm động nhưng cũng chất chứa sự đau lòng.
Mộ Yến Thần đứng dậy, ánh mắt đầy phức tạp nhưng cũng giúp cô đóng lại cửa xe.
Xe lại chạy băng băng trên đường, khoảng cách đến trường ngày càng gần.
“Chuyện bài kiểm tra đừng nói với ba em.” Tay cô nắm chặt bài kiểm tra, lên tiếng buồn bã cầu xin.
“Ừm.” Mộ Yến Thần đáp một tiếng.
“Từ nay thứ bảy chủ nhật em đều ở lại trường tự học, cùng Kỷ Diêu đi dạo bên ngoài tí là được, không cần về nhà nữa.”Cô cắn môi, nói tiếp.
“. . . . . . Ừm.”
“Trong trường không cho phép sử dụng điện thoại, cho nên em không nạp tiền xài nữa, cất vào trong kí túc xá luôn.” Ánh mắt cô ngó ra ngoài cửa sổ.
“. . . . . .”
Từng lời cô thốt ra, rất nhẹ nhàng nhưng lại như những mũi tên bén nhọn xuyên thẳng vào tim anh, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước. Vừa bắt đầu, anh còn có thể gồng mình chịu đựng nhưng mức độ sát thương ngày càng cao, anh đã không còn chịu nỗi nữa. Quá đau đớn, ngực thít chặt hít thở không thông. Sự mệt mỏi tích tụ suốt đêm qua mãnh liệt kéo đến. Gương mặt Mộ Yến Thần trắng bệch như tờ giấy, môi tím tái như bị đông cứng trong hầm băng, anh dừng xe ngay tại ven đường.
Bầu không khí đè nén làm người ta khó thở lan tràn ra khắp xe.
Cô cần gì nhiều lời như thế, không bằng cứ nói thẳng một câu.
Mộ Yến Thần, chúng ta tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.
Nếu cô nói trực tiếp như thế có lẽ anh sẽ bớt đau hơn.
Giờ khắc này anh chợt không hiểu vì sao lại từ đất nước xa xôi kia lặn lội về Trung Quốc? Chẳng lẽ là để gặp cô, rồi bị cô làm cho đau đớn đến tan nát cõi lòng?
Lan Khê quan sát bên đường, thấy cửa hiệu bán sách nằm gần trường học. Hàng mi dài rung lên, cô lạnh lùng lấy tay đặt lên tay cầm ở cửa xe.
“Chỗ này rất gần trường, cho em xuống luôn đi ” Cô nghiêng đầu, nhẹ giọng nói, “Anh hai, cảm ơn anh đã đưa em tới.”
Người đàn ông bên cạnh không có động tĩnh.
Cô ép mình buộc phải tàn nhẫn một cách triệt để, trong lòng nói thầm hai chữ “tạm biệt” rồi vặn tay cầm muốn mở cửa đi xuống, lại không ngờ “cạch’ một tiếng, cửa xe bị khóa, cô bị nhốt không ra được.
Hình ảnh Lan Khê phản chiếu lên kính cửa sổ, mặt cô xanh lét, tay run lẩy bẩy .
Ngay tức thời, một luồn sức mạnh ập nhanh đến bao vây lấy cô từ phía sau lưng. Anh rất cường ngạnh, hai cánh tay dài như gọng sắt ôm chặt cô, để tấm lưng cô dính sát vào vòm ngực anh, môi thì thầm trên đỉnh đầu cô.
“Cho anh lý do.”
“Lan Khê ơi, cho anh một lí do để anh có thể buông tay, thuyết phục anh để anh có thể thả em đi”.
Con ngươi thâm thúy giăng đầy tơ máu. Môi mỏng lạnh lùng nhấn nhá từng lời. Anh muốn cô hãy cho anh một đao thật tàn nhẫn, thông qua đó cũng chặt đứt luôn tia hi vọng mong manh cuối cùng của anh.
Lan Khê cắn môi, hàm răng sắc nhọn sắp lăng trì cánh môi bật máu .
Đáy mắt đã dâng đầy nước, cô cố nén, bình tĩnh lạnh lùng quay đầu nhìn anh: “Anh hai, em biết rõ thích một người là không sai. . . . . . Nhưng khi anh ôm em, hôn em, thậm chí xâm phạm em, trong lòng lại biết rõ em là em ruột của anh —— thời điểm ấy, anh một chút cũng không cảm thấy ghê tởm, buồn nôn giống như em sao?”
Những chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ nhàng, thoải mái nhưng không hề che dấu sự chén ghét, khinh thường.
Rất tốt.
Tốt vô cùng.
Chỉ cần vài chữ, không dài dòng nhưng đúng trọng tâm, đánh đúng vào nơi mềm yếu nhất của anh.
Dù là một người đàn ông hèn nhát hay hèn mọn trong tình cảm cũng không cách nào chịu đựng được sự bài xích, cự tuyệt thậm chí là ghê tởm của cô.
Huống chi anh là Mộ Yến Thần.
Một người đàn ông có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm vô cùng lớn.
Giống như vừa trài qua một thế kỉ dài đằng đẵng. Hai bàn tay đang đang ôm hông Lan Khê dần dần rút lui, mang theo sự ấm áp nhanh chóng rời xa cô.
Trên môi Mộ Yến Thần nở nụ cười yếu ớt. Rõ ràng trong đôi mắt hiện lên sự tan nát nhưng nụ cười trên môi lại nhẹ như mây bay gió thổi. Sự đau đớn tận cùng thì ra cũng chỉ có như thế.
“Em thắng.” Âm thanh khàn đặc vang lên.
“Lan Khê, em thắng. . . . . .”
Mộ Yến Thần anh cuộc đời này có được rất ít nên vẫn luôn keo kiệt cho ra. Duy nhất lần này, anh tự nguyện hạ mình xuống thấp nhất, mang tất mọi điều tốt đẹp dâng hiến, nào ngờ lại được đối đáp như vậy.
Mở ra ổ khóa, anh mệt mỏi nói: “Đi học đi.”
Nếu muốn cả đời này không gặp lại, vậy anh thành toàn cho cô.
Lan Khê chua xót tận đáy lòng. Khi nhìn anh trầm mặc lạnh lùng như băng cũng không đau đến độ này. Giờ đây, gương mặt anh tiều tụy nhưng trên môi vẫn gượng cười, phảng phất như bị cả thế giới bỏ lại sau lưng. Nhìn anh như thế ngực cô đau lắm, mắt đã nhòe đi chan chát.
Cô cắn môi, mở cửa xe ra.
Bên ngoài có gió lớn , vừa xuống xe cô run cả người lên. Cô liếc nhìn anh lần cuối, rồi quyết tâm đóng mạnh cửa xe, xoay người đi về trường.
Trong xe hoàn toàn an tĩnh lại.
An tĩnh tựa như những năm anh sống một mình ở nước ngoài. Những đêm khuya, anh ngồi trong căn phòng lộng lẫy tráng lệ, buồn chán đếm từng tiếng kim giây của đồng hồ. Thể xác thì rã rời chỉ muốn vùi mình ngủ thật sâu nhưng tinh thần lại cố tình chống đối, sự cô tịch khiến giấc ngủ không cách nào đến bên anh, anh chỉ còn cách trắng đêm không ngủ.
Sự đau thương ấy không phai mờ theo năm tháng mà không ngừng tăng lên theo thời gian.
Nụ cười yếu ớt dần tan biến thay vào đó là sự hoang tàn, lạnh lẽo. Những tia máu đỏ dần kéo đến cư ngụ trong đôi đồng tử. Anh vẫn chăm chú nhìn thân hình mảnh khảnh phía trước.
—— tại sao anh lại ở trong phòng tắm nhà tôi hả?
—— Mộ Yến Thần, anh chẳng qua cũng chỉ có thế à?.
—— Anh là người tốt, luôn quan tâm giúp đỡ cho tôi……. Mộ yến Thần, cảm ơn anh.
—— Anh hai, hoan nghênh anh về nhà! !
Mí mắt anh nhảy liên hồi, trái tim nằm bên trái lồng ngực đập dồn dập như trống trận.
Sắc mặt Mộ Yến Thần đột ngột trầm xuống, vội vàng mở cửa xe ra, nhanh chóng đuổi theo Lan Khê.
Ngày dần sáng lên, trên đường đã bắt đầu có nhiều xe lưu thông.
Lan Khê đang cầm bài kiểm tra, vì cầm không chắc nên cơn gió mạnh thổi đến làm tờ giấy tuột khỏi tay cô, bay lên không trung. Cô hốt hoảng ngửa đầu theo, chân không tự chủ đuổi theo lấy lại tờ giấy.
Một chiếc ô tô lẫn trong sương mù lao ra với tốc độ hơi nhanh.
Gương mặt Mộ Yến Thần trong nháy mắt không còn một giọt máu.
“Lan Khê ——! !”
Tiếng gào thét vào lúc sáng sớm dội vang khắp trên đường. Lan Khê vừa mới nghe được tiếng kèn đinh tai nhức óc, liền sau đó thân thể đã bị một cỗ lực đẩy mạnh ra. “Phanh” tiếng xe thắng gấp vang lên kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền đến. Hai khuỷu tay Lan Khê phải chống đỡ cả thân người, cọ xát với mặt đường xi măng, đau đến xương muốn vỡ vụn, cánh tay bị tróc da chảy đầy máu, đau rát khắp toàn thân.