Xe cứu thương và xe cứu hỏa gần như là đến hiện trường tai nạn cùng một lúc. Cảnh sát giao thông cũng đã bắt đầu làm việc, chỉ huy dòng xe lưu thông, để nhường đường cho đội ngũ cứu viện phía sau.
Thảm khốc nhất là chiếc xe bus kia.
Hứa Tình Thâm đứng ở trong gió rét thổi vù vù, nhưng không còn cảm giác được cái lạnh nữa.
Lần đầu tiên cô trải qua tình huống như vậy, mặc dù có thể đứng trước nguy hiểm mà vẫn giữ được bình tĩnh nhưng phải cố gắng lắm mới làm cho mình mạnh mẽ tới đỉnh điểm.
Nhân viên y tế của bệnh viện Tinh Cảng bắt đầu tham gia cấp cứu, nhân viên cứu hỏa phá vỡ cửa sổ xe buýt đưa những người bị thương ra ngoài.
Hứa Tình Thâm được giao một cậu bé khoảng năm – sáu tuổi, trên bụng phía bên phải có một mảnh thủy tinh cắm vào.
Khổ nhất là nó đã đã rơi vào hôn mê.
Mà nguy hiểm hơn cả là có một người lớn còn bị thương nặng hơn nó vẫn còn đang chờ người tới cứu viện.
Hứa Tình Thâm ôm cậu bé vượt qua hàng rào chắn đi ra ngoài, cô ở lại đây cũng không cần thiết, mà bên phía bệnh viện còn cần người hơn.
Tưởng Viễn Chu ở cách đó không xa, những chiếc xe phái sau bị kéo ra, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu vừa cúp điện thoại, cô bước lên phía trước nói với anh: “Quay về Tinh Cảng đi, đứa bé này cần phẫu thuật ngay lập tức.”
“Được, đi thôi.”
Tưởng Viễn Chu kéo cánh cửa xe đã bị biến dạng thay cô. Chiếc xe vừa lăn bánh rời đi, ánh mắt Hứa Tình Thâm không khỏi ngoái về phương đó.
“Cũng không biết người nhà của cậu bé này…”
Nửa câu nói sau, cũng nghẹn lại nơi cổ họng, cố gắng lắm cũng không nói lên lời.
Đi tới Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm vào phòng phẫu thuật đầu tiên, sau đó, những người bị thương nặng cũng đều được đưa vào Tinh Cảng.
Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng không gặp Tưởng Viễn Chu nữa.
Toàn bộ Tinh Cảng đều như khu chữa bệnh lâm vào trạng thái lúc nào cũng trực chiến.
Vào buổi trưa, Hứa Tình Thâm chưa hề uống lấy một ngụm nước, người bị thương mới được đưa tới đã đến cửa.
Cô nhanh chóng bước tới hỏi: “Tình trạng như thế nào?”
“Bị dập gan, bệnh nhân xuất hiện hiện tượng nôn ra máu.”
“Đưa vào phòng phẫu thuật.”
“Chờ một chút…”
Một người đàn ông trung niên bên cạnh bỗng nhiên xông tới, cố sức kéo tay Hứa Tình Thâm.
“Vợ tôi đang mang thai, nếu như mổ, vậy đứa con…”
“Bây giờ đã rơi vào tình trạng như vậy rồi.” Hứa Tình Thâm cất tiếng nói khàn khàn, nói với người đàn ông kia.
“Giữ được mạng sống quan trọng hơn!”
“Không thể mất đứa con được, chúng tôi chờ gần hai mươi năm mới có nó…”
Hứa Tình Thâm nóng ruột, giải thích: “Chú đừng như vậy, nhìn từ phim chụp, còn có cơ quan nội tạng khác bị tổn thương…”
“Không được!” Người đàn ông tiến lên ôm lấy vợ nằm trên giường bệnh. “Nhất định là còn có cách khác, bệnh viện này của các cô không làm được, chúng tôi muốn chuyển viện!”
“Bác sĩ Hứa!”
Cách đó không xa, một y tá đang đẩy chiếc giường ca có một bệnh nhân bị thương nghiêm trọng hơn.
“Vừa mới đưa tới, tình trạng rất nguy kịch, xuất huyết nhiều.”
“Đưa vào phòng phẫu thuật luôn đi…”
Hứa Tình Thâm quay đầu liếc nhìn sản phụ nằm trên giường, cô dặn y tá bên cạnh: “Mau liên hệ với khoa phụ sản, cố gắng khuyên họ làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, không được chậm trễ.’
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm không thể quan tâm được tất cả mọi việc cùng lúc, lỡ mất một giây có thể là mất đi một mạng sống.
Bản thân cô không nhớ nổi rốt cuộc là mình đã ở trong phòng phẫu thuật mất bao lâu. Lúc đi ra lần thứ hai, cô mệt mỏi không bước nổi. Cô vịn vào tường bước về phía trước, một y tá đưa cho cô chai nước và vài miếng bánh bích quy, cô vội vã ăn vài miếng.
Mãi cho đến đêm, Hứa Tình Thâm mới thực hiện xong cuộc phẫu thuật cuối cùng.
Người nhà bệnh nhân nắm lấy tay cô, ra sức nói cảm ơn, nhưng Hứa Tình Thâm đã không còn hơi sức đâu để đáp lại lấy một câu. Cô ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi.
Sau một lúc cô mới cảm thấy lạnh, Hứa Tình Thâm đứng dậy đi về phía trước, nghe thấy một tiếng khóc hết sức bi thương truyền đến từ phía cách đó không xa.
Cô nhanh chân bước tới phía trước, thấy bóng lưng người đàn ông bên cạnh một giường bệnh.
Hứa Tình Thâm cảm thấy tay chân bắt đầu lạnh ngắt, ánh nhìn của cô vượt qua người đàn ông đó, dừng lại trên mặt người sản phụ đang nằm kia.
“Mau, mau cứu vợ tôi với, cô ấy còn có thể cứu, tôi không cần con nữa, cô mau cứu với…”
Chai nước khoáng trong tay bị Hứa Tình Thâm bóp chặt lại phát ra tiếng kêu rột roạt, cô bước tới, bỗng nhiên túm lấy bả vai người đàn ông.
“Ông…”
Đối phương lảo đảo, sau khi nhìn rõ Hứa Tình Thâm, người đàn ông bỗng nhiên quỳ xuống.
“Bác sĩ, cô cứu với, vợ tôi không thể xảy ra chuyện!”
Một y tá đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, kéo ống tay áo của cô
“Hết cách rồi, ngày hôm nay người bị thương trong bệnh viện rất nhiều, ông ta lại không chịu phối hợp.”
Hứa Tình Thâm khó có thể tin nổi, nhìn về phía người phụ nữ nằm trên giường bệnh, máy giám sát biểu hiện một sinh mạng đã sắp không còn nữa.
Cô khom lưng đẩy người đàn ông cao to kia ra, quay sang nói với y tá: “Cấp cứu!”
Nhưng kết quả, thực ra cũng không thể thay đổi được nữa.
Người đàn ông quỳ ở trước cửa phòng phẫu thuật, không ngừng dập đầu, trán bị dập đến nỗi chảy máu.
Lúc Hứa Tình Thâm đi ra, người đàn ông bò dậy, sốt ruột muốn hỏi, rồi lại sợ kết quả xấu nhất: “Bác, bác sĩ…”
Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, tay phải nắm thật chặt, sau đó lắc đầu.
“Không ——” Người đàn ông ôm đầu gào khóc.
Cô cố chịu đựng sống mũi cay cay, bước chân cứng ngắc bước về phía trước. Trên nét mặt vô hồn không có lấy một giọt nước mắt.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng khám, đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa với đứng vững.
Thoáng chốc, nước mắt vô thức chảy dài….
—
Lão Bạch đi tới phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đang đứng phía trước cửa sổ. Trong phòng chỉ bật ngọn đèn bàn, nhưng ngoài cửa sổ rất sáng, từng chùm tia sáng xuyên qua gò má Tưởng Viễn Chu.
Hôm nay Tinh Cảng đã không giữ nổi bao nhiêu sinh mạng?
Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu không trả lời, Lão Bạch lại nói tiếp:
“Cô Vạn và Phương Thành đã tới Mai Lĩnh Loan, nơi đó là vùng núi hẻo lánh rất khó đi, có muốn tới đó hay không? Hay tự ngài đi?”
Tưởng Viễn Chu thấy mệt mỏi rã rời, hai ngón tay nhẹ nhàng day mi tâm.
Đột nhiên, anh như chợt nhớ ra điều gì đó, cất tiếng hỏi: ” Hứa Tình Thâm đâu?”
“Bên chỗ cô Hứa cũng không được tốt lắm, một người nhà bệnh nhân không chịu phối hợp. Cô Hứa… Đã không thể cứu được người đó.”
Tưởng Viễn Chu mở to mắt nhìn về phía trước, hỏi: “Vậy cô ấy đâu?”
“Tự giam mình ở phòng khám.”
Tưởng Viễn Chu chống hai tay chỗ bệ cửa sổ, nhìn một hồi lâu, sau đó quay người lại.
Lão Bạch nhìn anh, hỏi: “Muốn đi Mai Lĩnh Loan sao?”
“Không đi.”
“Tưởng tiên sinh…” Lão Bạch thấy anh bước nhanh về phía trước, vội chạy theo sát phía sau.
“Hình như Phương Thành cố ý đưa cô Vạn đi. Bên Mai Lĩnh Loan không có người của chúng ta. Chuyện bệnh viện tôi có thể quản lý giúp ngài, cô Vạn…”
Bước chân Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên chậm lại, Lão Bạch với lấy chiếc áo khoác treo trên giá cho anh.
Người đàn ông đưa tay nhận lấy, khoác chiếc áo ngoài màu đen dài tới đầu gối lên người.
“Tưởng tiên sinh, tôi đi thu xếp xe.”
Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi phòng làm việc, đi tới cửa thang máy, trên tầng lầu này tuyệt đối yên tĩnh nhất của toàn bộ Tinh Cảng. Anh đi vào, bóng dáng cao lớn chiếm không ít không gian trong thang máy.
Lão Bạch vội vã đuổi theo, ấn nút xuống lầu một. Tưởng Viễn Chu thấy thế, ngón tay nhấn nút tầng trệt.
Người đàn ông bên cạnh không khỏi quay sang nhìn anh, những lời nên nói anh đều đã nói rồi. Thang máy dừng lại, cửa mở ra, Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài.
Người đàn ông này luôn giống như một vị thần, hành động mạnh mẽ quyết đoán, cũng không hề chần chừ do dự.
Tinh Cảng được nâng lên tới địa vị cao như vậy, đều do ngài Tưởng điều hành tổ chức.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước cửa phòng khám, giơ tay lên khẽ gõ hai cái.
“Ai vậy?” Giọng nói từ bên trong truyền tới có chút khàn khàn.
“Là tôi.”
Sau một lúc, cánh cửa được mở ra, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tưởng Viễn Chu đứng khuất bóng, bóng dáng lạnh lẽo được ánh đèn trên hành lang phản chiếu trở nên ấm áp hơn.
Người đàn ông ngắm nhìn khuôn mặt của cô, đã khóc, chẳng qua là nước mắt đã được lau khô, hai mắt còn có chút sưng đỏ.
Tưởng Viễn Chu đi vào, hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa.”
Âm mũi Hứa Tình Thâm khản đặc, giơ đồng hồ lên xem.
“Tôi đi xem mấy bệnh nhân xem tình hình thế nào rồi.”
Cô giống như muốn chạy trốn, Tưởng Viễn Chu đưa tay giữ chặt cổ tay cô kéo cô lại.
“Cái chết của người phụ nữ có thai kia không liên quan tới em.”
“Tại sao lại không liên quan?”
Hứa Tình Thâm cúi đầu, sợ bị Tưởng Viễn Chu nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cô dùng tay trái che khuất mặt mình.
“Hẳn là tôi nên kiên trì hơn.”
“Nếu như em kiên trì với tính mạng của bà ấy, vậy người chết sẽ lại là một người khác. Chuyện như vậy trong bệnh viện, chẳng lẽ còn ít sao?”
Đôi vai gầy của Hứa Tình Thâm khẽ run rẩy, rất hiếm khi cô sẽ có lúc không khống chế nổi nỗi buồn như vậy. Tưởng Viễn Chu vươn tay, nâng cằm cô lên.
“Thu lại nước mắt đi.”
Cổ họng cô khẽ nghẹn lại, Tưởng Viễn Chu kéo đầu cô dựa vào ngực mình.
“Tôi ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, được rồi mà.”
“…”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết trước sự cố và ngày mai, thứ nào sẽ đến trước.”
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt trước ngực anh khẽ đẩy một cái.
“Ai nói với anh là tôi khóc?”
Tưởng Viễn Chu đưa tay miết một cái trên mặt cô. “Vậy những thứ này là cái gì?”
Hứa Tình Thâm đưa tay lau mặt qua loa. “Tôi khóc sao?”
Không ngờ, Tưởng Viễn Chu bị động tác này của cô khiến anh thấy buồn cười. “Mắt đỏ bừng.”
Hai tay Hứa Tình Thâm che kín đôi mắt của mình. “Sinh tử là do mệnh trời, tôi không khóc mà.”
Như vậy, lại nhắm mắt nói dối, đúng là chẳng có ai như vậy.
Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên ghé sát, hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, động tác nhanh đến nỗi Hứa Tình Thâm còn chưa buông tay xuống.
Cô giật mình mím môi, anh khẽ cắn khóe miệng của cô sau đó lấn tới. Hứa Tình Thâm vội vàng buông hai tay ra, nhưng chưa kịp mở mắt đã bị bàn tay hơi lành lạnh của anh bịt kín.
Kết thúc nụ hôn sâu, anh khẽ di chuyển nụ hôn trên làn môi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, lại vô cùng nóng bỏng.
Hứa Tình Thâm bị nụ hôn của anh khiến cho nửa bên gò má cũng ửng hồng.
Tưởng Viễn Chu ghé sát môi bên tai cô, nói: “Lời nói không thành thật, nhưng tôi thấy, chỉ có cơ thể em là thành thật nhất.”
“Ngài Tưởng, hôm nay không thích hợp để nói đùa đâu?”
“Chẳng lẽ không đúng sự thực sao? Nói dối gì chứ.”
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người lên.
“Đi, đi ăn cơm, đêm nay em muốn về không?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu. “Không được.”
“Vậy được, đi thôi.”
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu đi tới căn tin bệnh viện, cơm nước vẫn luôn nóng hổi, đặc biệt là ngày hôm nay còn có bánh kem và các loại hoa quả.
Lão Bạch bưng cơm ngồi vào bên cạnh hai người.
“Tưởng tiên sinh, vừa nãy lại có mấy người bị tai nạn tới nhập viện.”
Hứa Tình Thâm đang nắm chiếc đũa trong tay, dừng lại hỏi: “Sao vậy? Suốt một ngày hôm nay còn chưa cấp cứu xong hết sao?”
“Không phải…” Lão Bạch liếc nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Mấy người bị thương chỉ bị gãy xương mà thôi, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Mới đầu định tới Nhân Hải rồi, nhưng không hiểu sao lại nghe ai nói, chuyển sang Tinh Cảng. Nói Tinh Cảng có khoa chỉnh hình nổi tiếng toàn quốc.”
“Tôi thấy bọn họ đúng là có bệnh thật…” Hứa Tình Thâm chẳng khách sáo gì cả, nói: “Cũng không thấy là hôm nay Tinh Cảng tiếp nhận biết bao nhiêu người bị đe dọa đến tính mạng, không phải là chạy tới đây làm loạn sao?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, khóe miệng cong lên, thấy thức ăn trên bàn hầu như là vẫn còn nguyên.
“Sao không ăn?”
“Ừm, ăn hai bát là đủ rồi.”
Người đàn ông không khỏi nhíu mày: “Gầy như vậy, còn không chịu bồi bổ?”
Tưởng Viễn Chu quay sang dặn Lão Bạch ngồi bên cạnh.
“Đi lấy thêm tôm nõn nữa.”
“Không cần đâu.” Hứa Tình Thâm nói với Lão Bạch đang chuẩn bị đứng dậy. “Tôi không thêm được nữa.”
Tưởng Viễn Chu ăn cũng thấy ngon miệng, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Lão Bạch biết chắc chắn trong lòng anh đang nghĩ tới chuyện của Vạn Dục Ninh. Bây giờ mà có tới đó cũng không còn kịp nữa rồi, Lão Bạch dứt khoát tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Cô Hứa đang giảm cân sao? Hay là không thích thức ăn ở đây?”
“Cũng không phải.” Hứa Tình Thâm cầm chiếc đũa khẽ gẩy gẩy vài cái.
“Tôi không giảm béo, cũng thích ăn mặn nữa. Lúc còn rất nhỏ, mẹ tôi đã nói, em trai là con trai, cần một cơ thể cao lớn, nên phải ăn nhiều thịt. Tôi ấy à, mặc dù thích ăn sườn chua ngọt nhưng cũng không được ăn miếng thứ hai. Có một lần, ba mẹ tôi đưa tôi đi thăm người thân. Dì đó nấu ăn rất ngon, lại mến khách nữa, cứ thúc giục tôi ăn nhiều. Tôi còn là trẻ con, nào chịu được sự cám dỗ như vậy.”
Hứa Tình Thâm tự giễu, lắc đầu.
“Cả một con gà rán bị tôi ăn hết một nửa, dì đó nói với mẹ tôi là: Phương Hoa, con gái chị bị sao vậy? Trông giống như là từ trước tới giờ mới được ăn thịt vậy.”
Tưởng Viễn Chu không khỏi ngước lên nhìn về phía Hứa Tình Thâm, ánh mắt u ám hiện lên một tia cảm xúc khó có thể hiểu nổi.
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch khóe miệng, vẫn còn nói tiếp: “Khi đó, tôi cũng coi như là đã hiểu chuyện rồi. Tôi cảm thấy giống như vô cùng nhục nhã. Cho tới bây giờ, tôi đã có thể tự lập mà không phụ thuộc nữa, nhưng vẫn không dám tùy tiện…Tôi chỉ sợ có người cười mình, nói: Nhìn xem, cô ta giống như là chưa bao giờ được ăn vậy.”
Tưởng Viễn Chu cảm giác trong lồng ngực bị một tảng đá đè nén.
Hứa Tình Thâm tiếp tục ăn, không bao lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện.
“Đêm nay anh không về?”
“Không về.”
Hứa Tình Thâm cầm một quả cam trong tay.
“Nếu Vạn Dục Ninh có chuyện tìm anh, sẽ không tới bệnh viện tìm đó chứ?”
“Em sợ cái gì, sợ cô ấy lái xe đâm vào em?”
“Đương nhiên là tôi sợ rồi, mạng nhỏ này cũng chỉ có một.”
Lão Bạch ở bên cạnh không kiềm chế nổi nữa.
“Tưởng tiên sinh, có muốn gọi điện thoại cho cô Vạn hay không?”
“Uổng công vô ích, lúc này điện thoại di động của cô ấy còn có thể kết nối được sao?”
Hứa Tình Thâm bóc quả cam cho vào miệng ăn, khuôn mặt nhăn nhó.
“Ai dà, Tưởng Viễn Chu, tâm trạng anh bây giờ cũng chua như quả cam này vậy.”
Tưởng Viễn Chu nheo hai mắt lại.