Hứa Tình Thâm biết rõ con đường phía trước có một vũng nước đục, nhất định cô không thể bước tới.
“Tinh Cảng có trung tâm kiểm tra sức khoẻ riêng biệt, chắc chắn anh sẽ mua chuộc được người ở đó.”
“Tôi phải đi làm kiểm tra sức khoẻ, nhưng không giống như kiểm tra cho các cô gái trước khi đi lấy chồng*. Thể nào Tưởng Viễn Chu cũng sẽ sắp xếp những người có địa vị từ chủ nhiệm trở lên phụ trách toàn bộ quá trình, Tình Thâm…”
Ngọn lửa giận trong lòng Hứa Tình Thâm bùng cháy, cô ra sức ngắt lời Phương Thành.
“Tại sao tôi phải giúp anh? Làm giả kết quả kiểm tra sức khoẻ, nếu như nhà họ Vạn biết, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi, Tưởng Viễn Chu cũng không để tôi yên!”
Người đàn ông đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh ta mở một cánh cửa sổ, sau đó lấy bao thuốc lá từ trong túi ra.
Ngón trỏ thon dài móc ra một điếu, lúc Phương Thành châm lửa, ánh lửa le lói cháy lên một màu sắc xanh lam, cách khuôn mặt anh gần như vậy, lại không thể thu lại được một chút hơi lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Anh ra sức hít một hơi.
“Tình Thâm, tôi đi từng bước một cho tới bây giờ, nếu như cửa ải này không qua được, đó chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Tôi không quan tâm tới chuyện giữa anh và Vạn Dục Ninh, tôi chỉ là một bác sĩ quèn, tôi không trông chờ vào người khác được, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình mới giữ được việc làm của mình.”
Phương Thành quay đầu lại, anh tiến lên hai bước, bàn tay khẽ đặt lên vai Hứa Tình Thâm.
“Chờ khi thời cơ chín muồi, Tình Thâm, em cũng không phải chịu khổ nữa.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, đưa tay hất tay của Phương Thành ra.
“Anh có thể nói cho tôi biết, mục đích thực sự của anh khi tiếp cận Vạn Dục Ninh sao?”
Người đàn ông vòng qua bàn ăn, cánh tay duỗi thẳng dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
“Tình Thâm, tôi không ham muốn những thứ thuộc về nhà họ Vạn, cũng không yêu Vạn Dục Ninh. Chuyện hẹn em tới quán cà phê hôm đó là do tôi làm, tôi đã không từ thủ đoạn bẩn thỉu. Thế nhưng, Tình Thâm à… Nếu như một người đã từng yêu em, không còn cách nào khác mới lôi em vào một việc, thì chuyện này…”
“Không được nói nữa…” Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. “Phương Thành, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn nghe.”
Cô cầm lấy chiếc túi bên cạnh lên, sau đó đẩy ghế ra.
“Hứa Tình Thâm của hiện tại không có mẹ, không có nhà, không có Phương Thành, chỉ có công việc của mình, cô ấy không muốn một ngày nào đó bị đuổi việc, phải chết đói. Phương Thành, việc của anh tôi không giúp nổi.”
Phương Thành không níu kéo cô lại, Hứa Tình Thâm bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
—
Trở lại Cửu Long Thương, Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu đều ở nhà.
Hứa Tình Thâm đi tới, nghe thấy tiếng Lão Bạch nói chuyện.
“Đây là danh sách những thứ này cần chọn mua, anh xem đi. Ngoài ra quà tặng bên kia, để Tưởng tiên sinh đích thân chuẩn bị.”
Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước, hỏi: “Đang nói chuyện gì đấy?”
Tưởng Viễn Chu tùy ý lật xem danh sách trong tay.
“Sắp tới là lễ mừng năm mới rồi, phải chuẩn bị vài thứ.”
Cô không nói tiếp, dường như đề tài này quá nhạy cảm.
Động tác đi lên lầu của Hứa Tình Thâm có chút nặng nề, đúng vậy, cô đã ở Cửu Long Thương hơn một tháng rồi.
Sắp tới là lễ mừng năm mới rồi, nhất định là Tưởng Viễn Chu có kế hoạch của anh, anh không nói nhưng cũng không có nghĩa là cô vẫn có thể ở đây.
Khi Tưởng Viễn Chu lên lầu, không nghe thấy động tĩnh bên trong phòng ngủ. Bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Hứa Tình Thâm đứng đưa lưng về phía cửa, tay phải cầm điện thoại di động, hình như bên kia chưa nghe máy.
Tưởng Viễn Chu bước vào, sau đó nghe thấy Hứa Tình Thâm mở miệng trước: “Ba.”
Đầu điện thoại bên kia, Hứa Vượng rất vui vẻ: “Tình Thâm à, ăm cơm tối chưa?”
Giọng nói của Hứa Tình Thâm trầm xuống, ngón tay trái vẽ loạn trên tấm kính của cửa sổ.
“Ba, con muốn về nhà.”
Tưởng Viễn Chu dừng bước, Hứa Vượng cũng thấy sửng sốt rõ ràng.
“Tình Thâm, nhất định là ở bên ngoài không quen sao?”
“Ba, cũng là nhà của con mà, lễ mừng năm mới sắp tới rồi, vì sao con không thể về nhà?”
Tưởng Viễn Chu dựa sát vào tường, lẳng lặng nghe giọng nói u buồn của Hứa Tình Thâm, như đang tràn ngập trong suy nghĩ của anh.
Hứa Vượng nghe xong, cũng thấy khó chịu. “Được, Tình Thâm, về nhà, con về đi.”
“Con mà về, con sẽ ở đâu?”
Hứa Vượng suy nghĩ, ông muốn nói, sẽ để Tình Thâm và Triệu Phương Hoa ngủ chung, nhưng chuyện như vậy, có đánh chết Triệu Phương Hoa cũng sẽ không đồng ý.
Bên đầu điện thoại kia không có âm thanh vọng lại, bàn tay nhỏ bé của Hứa Tình Thâm nắm chặt lại, nhẹ nhàng đấm vào cánh cửa thủy tinh.
“Ba, bạn con cũng phải về nhà đoàn tụ với gia đình, sao có thể đưa con theo? Hơn một tháng nay lúc nào con cũng nơm nớp lo sợ, ăn nhờ ở đậu sợ nhất là nghe thấy câu bắt phải dọn đi.”
Trước kia Hứa Tình Thâm sẽ không nói những lời như vậy.
Chỉ có điều cô vẫn đằng đẵng chờ đợi mà ba cũng không có ý nói để cô về.
Chẳng qua là cô rất cô đơn.
Hứa Vượng nghe thấy thế, trong lòng chua xót khó chịu, ông khẽ thở dài.
“Tình Thâm, nhất định ba sẽ cho con về nhà ăn tết, ba sẽ thuyết phục mẹ con.”
Tưởng Viễn Chu vẫn đứng đó, Hứa Tình Thâm không nói câu nào, vẫn duy trì tư thế ban nãy.
Người đàn ông đứng thẳng người dậy, bước tới, đến bên cạnh cô, anh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại cô vẫn áp bên tai.
Cuộc trò chuyện đã sớm kết thúc, Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Được ăn cơm tối rồi sao? Vừa lúc, tôi sắp chết đói rồi.”
“Gọi điện thoại cho ai vậy?”
Hứa Tình Thâm lấy lại điện thoại di động của mình.
“Một soái ca cực kỳ đẹp trai.”
Tưởng Viễn Chu thấy khóe miệng cô nhếch lên nụ cười, cùng với thái độ vừa rồi tưởng như là hai người.
Anh cũng không vạch trần cô, Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa sổ, thuận lợi nắm lấy hông của Hứa Tình Thâm.
Ngón tay anh kéo cổ áo của cô xuống, Hứa Tình Thâm thấy cổ hơi lạnh.
“Làm sao vậy?”
“Tôi muốn nhìn sợi dây chuyền, xem em có ngoan ngoãn đeo hay không.”
“Mang mà.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trên sợi dây chuyền, đầu lưỡi va chạm làm cho toàn thân Hứa Tình Thâm không ngừng run rẩy.
Anh ôm cô, đẩy xuống chiếc giường lớn sau lưng.
—
Phương Thành kiểm tra sức khoẻ, quả nhiên là được sắp xếp tại bệnh viện Tinh Cảng.
Vạn Hâm Tăng không thích anh ta, nếu như là ở Nhân Hải, ông chỉ cần tùy ý cũng có thể nói Phương Thành không được.
Mà bệnh viện của Tưởng Viễn Chu lại không giống vậy, Tưởng Viễn Chu bất hòa với Phương Thành, chuyện làm báo cáo giả chắc chắn sẽ không bao giờ làm. Kết quả khám của Tinh Cảng, tuyệt đối sẽ chân thật tin cậy nhất.
Đây là lý do tốt nhất mà Phương Thành có thể thuyết phục Vạn Dục Ninh.
Chuyện của Vạn Dục Ninh, Tưởng Viễn Chu không hề xen vào, cho nên trực tiếp bố trí cho chủ nhiệm Chu.
Ngày hôm đó, Hứa Tình Thâm gõ nhẹ cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Chu.
“Chủ nhiệm Chu, ngài tìm tôi?”
Một lúc nữa là tới giờ khám bệnh nên ngoài cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Chu đã có mấy bệnh nhân xếp hàng từ sáng sớm.
Chủ nhiệm Chu ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Lát nữa sẽ có người tới đây kiểm tra sức khoẻ, ở khoa ngoại sẽ do cô phụ trách.”
“Kiểm tra sức khoẻ? Không phải là có trung tâm kiểm tra sức khoẻ sao?”
“Trường hợp đặc biệt, còn có, báo cáo phải viết đầy đủ, cô cũng biết, bọn họ chỉ nhìn kết quả.”
Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Chủ nhiệm Chu, ngài sắp xếp người khác đi, tôi… Tôi không làm được.”
Cô biết, người nọ nhất định là Phương Thành.
“Sao lại không được? Mấy ngày nay tôi cũng thay đổi cách nhìn với cô, làm rất tốt, mấy ngày nữa có cuộc phẫu thuật lớn, cô theo tôi vào phòng phẫu thuật.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Chu, nhưng chuyện này…”
“Đi đi, tôi muốn khám bệnh.”
Hứa Tình Thâm bất đắc dĩ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chuyện cô không muốn làm nhất, hôm nay lại vẫn cứ rơi vào trong tay cô.
Con đường phía trước của Phương Thành đã không còn đường lui, bây giờ chỉ trông chờ vào tờ báo cáo này, cô thật sự có thể làm được sao?
Tới Tinh Cảng cùng Phương Thành là Vạn Dục Ninh.
Hứa Tình Thâm ngồi trước bàn làm việc đang suy nghĩ điều gì đó, cho tới khi có y tá gõ cửa phòng khám của cô.
Vạn Dục Ninh khoác cánh tay Phương Thành đi vào, vừa nhìn thấy Hứa Tình Thâm, đôi mắt trợn tròn: “Tại sao lại là cô ta?”
“Là chủ nhiệm Chu sắp xếp tôi.”
“Không được, thay người khác!”
Vạn Dục Ninh xoay người muốn đi khỏi đó.
“Là chủ ý của Tưởng Viễn Chu đúng không? Tôi thấy cô không cần kiểm tra sức khoẻ gì cả, cô cứ viết một kết quả không đạt là được, có phải không?”
Phương Thành nắm chặt cổ tay của cô. “Dục Ninh, đừng vội.”
Hứa Tình Thâm lấy chiếc bút từ trong túi ra.
“Đúng vậy, tôi cứ thế viết một kết quả, hai người sẽ không thể nào đính hôn.”
Cô càng nói như vậy, trong lòng Phương Thành lại càng chắc chắn, anh đứng ở đó, cánh tay nhẹ nhàng ôm eo Vạn Dục Ninh, trên người mặc một chiếc áo khoác mỏng được cắt may thủ công màu nâu nhạt, dáng vẻ cao ráo anh tuấn.
“Được rồi, mau bắt đầu đi, cô ấy ở vị trí bác sĩ, sẽ không cố ý làm khó dễ anh đâu.”
Phương Thành tiến lên hai bước, đưa kết quả xét nghiệm cho Hứa Tình Thâm.
Cô nhận lấy xem, phần kiểm tra này dài hơn mười trang, thậm chí ngay cả độ dài của ngón tay cũng ghi chi tiết.
“Bác sĩ Hứa?” Phương Thành cúi người. “Có tốt không?”
Hứa Tình Thâm lấy tờ kê ra, đánh dấu vào từng mục yêu cầu xác nhận, khi ngòi bút đặt xuống một ô vuông trong đó, bàn tay cô không thể khống chế nổi, khẽ run rẩy.
Ánh mắt Phương Thành bình tĩnh nhìn vào chỗ đó, Hứa Tình Thâm biết, nếu như Phương Thành phải làm thêm một cuộc kiểm tra sức khoẻ nữa thì cho dù Phương Thành có trong sạch đi chăng nữa thì vẫn có thêm một bí mật đáng nói.
“Cô có nhanh lên hay không, hay lại có suy nghĩ không đứng đắn gì rồi?”
Vạn Dục Ninh ở bên cạnh thúc giục.
Hứa Tình Thâm đưa tay xuống, nắm chặt chiếc bút không hề nhúc nhích.
Phương Thành thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi xuống cô không giấu nổi một tia nhìn ấm áp như ngày xưa.
Thời gian viết kết quả kiểm tra sức khoẻ, Hứa Tình Thâm viết rất nhanh, riêng một khoản mục mặc dù không làm nhưng cô che giấu khuyết điểm một cách hoàn hảo.
Vạn Dục Ninh cầm được kết quả, Phương Thành cái gì cũng tốt, cho dù bị thiếu máu.
“Nhanh mang về nhà cho ba xem.”
Phương Thành bị Vạn Dục Ninh kéo đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm cầm lấy chiếc nắp bút trên bàn, nhưng không nắp chiếc bút lại, ngòi bút đâm vào tay cô.
Cô đau đến nỗi hít một hơi lạnh, Phương Thành đi rồi, giống như một cơn gió.
—
Cửu Long Thương.
Lúc Hứa Tình Thâm trở về, đã có người đang chờ cô.
Tưởng Viễn Chu thấy cô đi vào, liền hướng về phía người bên canh ra hiệu.
“Bắt đầu đi.”
Người nọ cầm thước đo tiến lên, Hứa Tình Thâm không hiểu gì cả.
“Làm gì vậy?”
“Đặt cho em một bộ lễ phục.”
“Vì sao?”
“Bữa tiệc đính hôn của Vạn Dục Ninh và Phương Thành, hôm đó, tôi dự định sẽ đưa em đi cùng.”
Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối: “Tôi không đi.”
“Không thể.”
“Đó là chuyện tốt của bọn họ, có liên quan gì tới tôi?”
Người bên cạnh có vẻ như không nghe thấy Hứa Tình Thâm nói, tập trung đo các số đo cho cô.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở ghế sofa, thờ ơ hỏi: “Lần trước Phương Thành bị ngất xỉu, có phải hắn ta có bệnh gì hay không?”
Hứa Tình Thâm thấy trong lòng lộp bộp, vừa lúc thợ may để cô quay người lại, cô che giấu vẻ không được tự nhiên trên khuôn mặt.
“Không có, có thể là bị ngất do thiếu máu.”
“Không phải em đã nói, hắn không thể chịu được kích động sao?”
Hứa Tình Thâm đáp: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Tưởng tiên sinh lại nhớ rõ ràng như vậy. Hay là do không buông tay với Vạn Dục Ninh được?”
Cách đó không xa, người đàn ông ngước lên, nhìn cô thật kỹ.
“Chuyện của Vạn Dục Ninh không liên quan tới tôi.”
“Chuyện của Phương Thành, cũng không liên quan gì tới tôi.”
“Tốt.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, hai tay để ở eo cô nhẹ nhàng bấm một cái, sau đó đưa tay lên.
“Tôi cần một bộ lễ phục có khả năng khoe dáng người, nếu như đến lúc đó mà nhét được một ngón tay vào, tôi sẽ trả lại.”
Yêu cầu này…
Người bên cạnh thận trọng nói: “Nếu bó sát quá, có thể khi mặc sẽ thấy khó chịu.”
“Vô cùng xinh đẹp và sự thoải mái từ trước đến nay không thể đi đôi với nhau, tôi muốn cô ấy phải thật đẹp, cô cứ làm theo là được.”
Người nọ liếc nhìn Hứa Tình Thâm, ánh mắt như vậy, Hứa Tình Thâm hiểu.
Đối với Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm chỉ là một vật trang trí đẹp nhất bên cạnh anh, anh muốn cô mặc một bộ lễ phục thật xa xỉ, sau đó đưa cô tới bữa tiệc đính hôn của Vạn Dục Ninh.
Lúc ăn cơm chiều, người giúp việc mang món ăn cuối cùng đặt lên bàn.
“Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người giúp việc khẽ lau hai tay. “Mỗi lần lễ mừng năm mới ngài đều về bên nhà chính, cũng sẽ cho chúng tôi nghỉ, năm nay cũng sẽ như vậy sao? Vừa lúc em trai tôi sắp kết hôn…”
Hứa Tình Thâm cảm giác cổ họng như nghẹn lại, trên mặt nóng bừng như lửa đốt, cô nuốt vội một miếng cơm, sốt ruột cuống quít nói với Tưởng Viễn Chu.
“Lễ mừng năm mới tôi phải trực, tôi sẽ ở trong bệnh viện.”
Tưởng Viễn Chu để đũa xuống. “Ai cho em ở lại trong bệnh viện?”
“Phải trực… Cũng tiện mà.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn người giúp việc kia, nói: “Đến lúc đó cho cô nghỉ, tôi sẽ sắp xếp người làm công việc này.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm có một cảm giác không nói lên lời, ít ra thì trong năm mới, cô sẽ không phải lưu lạc đầu đường.
—
Ngày lễ phục được đưa tới, vừa lúc Hứa Tình Thâm được nghỉ, Tưởng Viễn Chu đưa đồ cho cô.
“Đi thử xem.”
Hứa Tình Thâm mở ra nhìn, màu sắc đẹp như một dòng nước, vừa nhìn là đã muốn cầm lấy.
“Đẹp vậy sao?”
“Mặc đẹp là được.”
Hứa Tình Thâm lên lầu, mang bộ lễ phục vô cùng giá trị mặc lên người, đẹp thì đẹp vậy đấy, nhưng cô cũng không thích.
Tưởng Viễn Chu chẳng qua chỉ muốn cô trở thành tiêu điểm của bữa tiệc đính hôn đó. Mà cô thì rất ghét cảm giác như vậy, giống như động vật ở vườn bách thú bị mang đi triển lãm.
Tưởng Viễn Chu đi tới phòng ngủ thì Hứa Tình Thâm đang ngồi ở mép giường.
“Mặc thử sao rồi?”
“Ồ, không vừa, quá nhỏ.”
“Làm sao có thể…” Tưởng Viễn Chu đi tới. “Tôi xem một chút.”
“Nhưng mà cũng không có vấn đề gì.” Hứa Tình Thâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười nói: “Tự tôi có thể giải quyết.”
Tưởng Viễn Chu thấy bên cạnh Hứa Tình Thâm đặt chiếc kéo, ánh mắt của anh lộ ra ánh nhìn khó có thể tin nổi.
Sau đó ánh mắt lại nhìn xuống bộ lễ phục đó.
“Em đang làm gì!”
“Lễ phục quá nhỏ, tôi nới ra một đoạn.”
Hứa Tình Thâm đã cắt đoạn vùng eo ra, cầm trong tay kim chỉ không biết lấy ở đâu ra. Dưới xếp váy cũng bị cắt đi một đoạn, giống như là muốn vá vào đoạn eo kia.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô như nhìn thấy một vật quái dị.
“Em… “
“Sao vậy?” Hứa Tình Thâm biết rõ còn cố hỏi. “Yên tâm đi, tay nghề của tôi khá tốt, khi còn bé quần của tôi quá ngắn, đều là tự tôi nới thêm.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi liên tục, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
“Hứa Tình Thâm, em đừng giả vờ với tôi, chẳng lẽ em không biết bộ lễ phục này đáng giá bao nhiêu sao?”
“Tôi là người nghèo mà, tôi không biết.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ vuốt cho vải phẳng ra.
Tưởng Viễn Chu cúi xuống trước mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Hứa Tình Thâm.
“Em hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải em không thích hay không?”
“Tưởng tiên sinh, nếu có một ngày tôi đưa cho anh một đôi giày không vừa chân, anh sẽ thích hay sao?”
Cô đối diện với ánh nhìn của anh, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
Không không không, đây không phải là vấn đề then chốt.
Mấu chốt quan trọng nhất là Tưởng Viễn Chu tặng một bộ lễ phục như thế, nhưng đây là lần đầu tiên có người cầm kéo cắt ra.
“Tốt lắm, vậy có phải em muốn không mặc gì tới đó hay không?”
“Xin lỗi.”
Tưởng Viễn Chu lại giật mình khi bỗng nhiên cô nói lời xin lỗi đầy áy náy.
“Tôi vừa thử qua, chật quá khiến tôi không thở nổi. Tưởng tiên sinh, tôi sẽ tới bữa tiệc đính hôn của Vạn Dục Ninh cùng anh. Anh cho tôi mặc đồ thế nào tôi đều có thể làm theo. Nhưng có thể cho tôi một bộ lễ phục vừa người hay không?”
Tưởng Viễn Chu chợt nhớ tới một câu nói vừa nãy của Hứa Tình Thâm, khi còn bé quần của cô quá ngắn, đều là tự tay cô nới thêm…
Người đàn ông né tránh cái nhìn chăm chú của cô.
“Khoảng mùng sáu vẫn còn có thời gian, tôi sẽ đặt lễ phục cho em một lần nữa.”
“Vậy cái này thì sao? Tôi biết giá cả rất xa xỉ.”
“Em đền.”
“Bao nhiêu tiền.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, giống như nghĩ tới một cảnh tượng tức cười.
“Kỳ thực em cũng không cần nới ra, mặc vài lần dão ra là được rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!