Tại sao tôi lại không biết xấu hổ?” Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại. “Cô chỉ biết hoài nghi vị hôn phu của mình và tôi có gian tình thôi sao?”
“Cô ăn mặc như vậy ngồi trong phòng nghỉ, cô bảo tôi làm sao mới không nghi ngờ đây?”
Hai tay Hứa Tình Thâm túm lấy lễ phục phía sau, Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.
“Đi thôi.”
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa vội vàng.
“Cô Vạn, cô Vạn.”
“Ai đó?”
“Phương tiên sinh đang tìm cô…”
Sắc mặt Vạn Dục Ninh vẫn rất khó coi, cô bước tới mở cửa rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Hứa Tình Thâm nép mình trong chiếc áo khoác âu phục, người đàn ông đứng khuất bóng, gương mặt anh tuấn bị che khuất bởi một nửa sáng nửa tối trở nên u ám.
“Nếu tôi không tới tìm em, có phải em định cứ ở đây luôn hay sao?”
“Nhất định anh sẽ tới tìm tôi, dù sao thì anh không đến nỗi không nhìn thấy tôi cũng không biết đó chứ?”
Tưởng Viễn Chu nắm chặt bả vai của cô, ôm cô ra ngoài.
Trở lại phòng tiệc, đã nhìn thấy một màn vô cùng đặc sắc.
Phương Thành đang đưa một chiếc bánh ga-tô hình trái tim đưa về phía Vạn Dục Ninh. Nét mặt Vạn Dục Ninh của vừa nãy và bây giờ tưởng chừng như hai người vậy.
“Anh biến mất lâu như vậy, chính là vì chuẩn bị thứ này cho em sao?”
“Đây là chiếc bánh mười sáu tầng của một nhà hàng bánh ga-tô kem ly nổi tiếng, anh đặt làm, thích không?”
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn. Phương Thành nói dối thật lưu loát, sắc mặt không hề thay đổi. Nếu như không phải lúc đó cô cũng có mặt thì có lẽ cô cũng tin điều này. Hứa Tình Thâm biết, Vạn Dục Ninh không thấy bóng dáng Phương Thành đâu nhất định sẽ tới phòng nghỉ tìm. Cho nên cô vội vã bảo Phương Minh Khôn nhanh chóng đỡ anh rời khỏi đó.
Chiếc khóa kéo của lễ phục là do cô làm hỏng, khả năng đối mặt với nguy hiểm mà không bị mất bình tĩnh này, cô cũng cảm thấy khâm phục chính mình.
Nét mặt Vạn Dục Ninh tràn đầy ngạc nhiên và vui vẻ. “Em rất thích.”
Phương Thành mỉm cười, kéo cô đi về phía trước.
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm hỏi: “Muốn về chưa?”
“Muốn, nhưng mà điện thoại di động của tôi vẫn còn ở trên bàn.”
Hai người tới chỗ ngồi lúc trước, Vạn Dục Ninh đứng ở cách đó không xa, cô bước đi trên đôi giày cao gót đi tới phía sau Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu buông cánh tay ôm Hứa Tình Thâm ra, nghiêng người lấy chiếc điện thoại của cô. Vạn Dục Ninh đưa tay túm chặt lấy chiếc áo khoác, sau đó bất ngờ vén lên!
Hứa Tình Thâm cảm thấy trên lưng mình mát lạnh, cô vô thức làm theo phản xạ nhưng không phải là bảo vệ phía sau, mà đưa hai tay ôm lấy trước ngực.
“A ——” Trong đám người, ai cũng thốt lên một câu.
Tưởng Viễn Chu phản ứng nhanh hơn Hứa Tình Thâm, anh bước nhanh về phía trước, ôm lấy cô từ phía sau, để lưng cô áp sát với lồng ngực của mình.
Vạn Dục Ninh nhướn mày. “Cô Hứa, kiểu dáng ăn mặc của cô là mốt mới nhất hiện nay à? Có lẽ tôi phải học tập cô một chút mới được.”
Phương Thành nhanh chóng bước tới, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Vạn Dục Ninh.
“Em náo loạn gì vậy? Cũng không xem xem hôm nay là ngày nào!”
Vạn Dục Ninh mím chặt môi, thấy một đôi mắt nhìn sang tràn ngập sự hiếu kỳ cùng với hứng thú. Ánh mắt Hứa Tình Thâm cũng nhìn thẳng vào cô chằm chằm, dáng vẻ giống như cũng không chịu thua.
Có người nhặt chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu lên, đưa cho Tưởng Viễn Chu.
Vạn Dục Ninh hừ lạnh: “Ai cần anh lo chuyện không liên quan gì tới mình chứ? Anh là một con chó của Tưởng Viễn Chu sao?”
“Dục Ninh!” Phương Thành là muốn che miệng Vạn Dục Ninh nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Thiên kim tiểu thư nhà họ Vạn mà nói ra được những lời này, thực sự là khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Tưởng Viễn Chu cầm chiếc áo khoác lên vai Hứa Tình Thâm một lần nữa, sau đó để cô ngồi yên ở đó. Anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt liếc nhìn Vạn Dục Ninh không hề chớp mắt.
“Muốn gây chuyện phải không? Có muốn tôi tiếp em hay không?”
“Viễn Chu, đừng chấp nhặt với nó.” Vạn Hâm Tăng nghe thấy ồn ào, tiến đến. Sau đó quay sang nhìn Hứa Tình Thâm đang ngồi kia.
“Tính tình Dục Ninh không được tốt, con cũng biết mà. Hôm nay tất cả khách khứa đều đang ở đây, con nể mặt bác một chút đi.”
Vạn Dục Ninh cũng ý thức được đêm nay không phải là lúc để gây ầm ĩ, nhiều người đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô.
Tưởng Viễn Chu tức giận ra mặt. “Được thôi, nói xin lỗi cô ấy.”
Vạn Dục Ninh nhất thời không phản ứng kịp, sau một lúc lâu, lúc này mới khó có thể tin nổi, chỉ vào Hứa Tình Thâm hỏi: “Anh bảo em nói xin lỗi cô ta?”
“Em chỉ cần nói xin lỗi, tôi sẽ để lại cho em chút thể diện.”
Vạn Hâm Tăng hiểu rõ tính nết con gái mình, từ nhỏ cô đã phải chịu thua thiệt với ai bao giờ đâu? Thỉnh thoảng phải chịu thiệt, trở về giậm chân bình bịch là Tưởng Viễn Chu đã xử lý người kia rồi. Nhưng đó là trước kia, vậy bây giờ thì sao?
Vạn Hâm Tăng hạ giọng: “Viễn Chu, quên đi. Đó cũng không phải thiên kim nhà ai mà, vì cô ta, con có thể trút giận lên Dục Ninh sao?”
“Bác Vạn, sao nghe những lời nói này lại khiến con thấy không thoải mái vậy?”
Hứa Tình Thâm khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tuy rằng người đang chịu ấm ức là cô, nhưng trong giới hạn này, cô không thể nói chen vào, cô cứ ngồi yên ở chỗ đó.
Vạn Dục Ninh khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn Hứa Tình Thâm tràn đầy vẻ đắc ý. Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm nữa, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa tay chỉ vào Vạn Dục Ninh, sau đó gọi điện thoại.
Vạn Hâm Tăng cho rằng mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, quay ra nói Vạn Dục Ninh và Phương Thành đi mời rượu. Không ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Tưởng Viễn Chu.
“Alo, họ Lý kia, ngày hôm nay nhà họ Vạn đặt tiệc chiêu đãi trong lễ đính hôn, nhất định là cậu biết chứ?”
“À, chuyện là như vậy, hiện tại các món chính đã được đưa lên đủ rồi, món khai vị vừa mới bắt đầu, chỗ dư này, cậu loại cho tôi?”
Bên đầu điện thoại kia bùng nổ: “Cậu muốn đùa chết tôi à, không được không được, bị mất danh dự thì không thể được.”
“Tức cũng mặc cậu.” Tưởng Viễn Chu cho tay vào trong túi quần. “Cậu đã nói, hải sản xảy ra chút vấn đề, sợ đưa lên bàn tiệc thì sẽ có người bị ngộ độc, thế nào hả? Khách sạn này của cậu làm ăn buôn bán, bình thường tôi chiếu cố còn chưa đủ? Cậu cứ cân nhắc một chút đi, đắc tội với nhà họ Vạn hơn hay đắc tội với tôi thì hơn? Về phần tiền tổn thất, cậu cứ ghi vào hóa đơn, tôi ký tên cho cậu, cúp máy.”
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, thật ngạo mạn nha!
Vạn Hâm Tăng khẽ mấp máy môi: “Viễn Chu, con đang đùa gì thế?”
“Ai đùa giỡn với bác?”
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, đỡ cô đứng dậy.
“Bác Vạn, con nể mặt bác, hôm nay không làm khó ai, bác xem một chút…”
Tưởng Viễn Chu chỉ sang Hứa Tình Thâm nói tiếp: “Làn da trắng ngần như thế nên khi đi ra ngoài, con không bao giờ muốn người khác nhìn thấy, bắt cô ấy phải thật kín đáo. Nhưng cô Vạn đây làm vậy là có ý gì? Muốn làm con mất thể diện sao?”
Phương Thành nghiến răng tới nỗi hai bên gò má căng ra, anh cố ép buộc sự chú ý của mình phải rời khỏi Hứa Tình Thâm.
Vạn Hâm Tăng không có cách nào khác.
“Mấy đứa… Được rồi, việc này sẽ bàn sau. Viễn Chu, con nói với giám đốc khách sạn giải quyết chuyện này cho ta trước đã, chẳng lẽ con thực sự muốn nhà họ Vạn chúng ta không còn lỗ nẻ để chui xuống hay sao?”
“Bác Vạn, sau đó nhớ quản lý thiên kim nhà mình cho thật tốt. Nếu như Phương Thành có khả năng để cho cô ta có thể thích làm gì thì làm như vậy thì con cũng không có gì để nói. Nếu không thì nên kiềm chế cái tính đó lại, đỡ phải chịu khổ.”
Tưởng Viễn Chu ôm eo Hứa Tình Thâm đưa cô đi ra ngoài. Anh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm của cô, Tưởng Viễn Chu ghé sát làn môi mỏng bên tai cô, nói một câu: “Trong suốt quá trình diễn ra sự việc luôn giữ dáng vẻ buồn bã im lìm ngồi xem trò vui, vở kịch hay như vậy có khiến em hài lòng không?”
Hứa Tình Thâm rụt cổ một cái, Tưởng Viễn Chu chuyển tay, ghì chặt bả vai cô. Hai người bước ra khỏi khách sạn, ngọn gió mang theo bông tuyết như một lưỡi dao sắc lẹm bay tới.
“Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh!” Phía sau, có người nhanh chóng đuổi theo.
Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn, là quản gia nhà họ Vạn. Ông ta cầm theo chiếc ô, đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Bên ngoài có tuyết lớn như vậy, tôi tiễn cậu về.”
Người đàn ông ôm chặt Hứa Tình Thâm, tài xế đã lái xe đến cửa, quản gia đi theo ra xe.
“Tưởng tiên sinh, cậu đã khoan dung với tiểu thư bao nhiêu năm như vậy thì hãy tha thứ cho tiểu thư một lần cuối cùng đi. Sau này có Phương tiên sinh rồi, tin rằng rồi dần dần tiểu thư sẽ sửa được tính nóng nảy.”
Tưởng Viễn Chu để Hứa Tình Thâm ngồi vào bên trong xe, thân thể cao lớn đứng hơi nghiêng bên cạnh xe, cũng chắn mất tầm nhìn của Hứa Tình Thâm.
“Bên ngoài gió tuyết lớn, ông cũng vào đi thôi.”
Quản gia theo Vạn Hâm Tăng hai mươi mấy năm, cũng nhìn thấy Tưởng Viễn Chu từ khi còn là một cậu bé, lớn lên thành ngài Tưởng của ngày hôm nay.
“Tình hình hôm nay, ngay cả thị trưởng cũng tới, không ai muốn mất mặt mà.”
Tưởng Viễn Chu đưa một chân bước vào bên trong xe.
“Lời đã nói rồi, không thu về được, đi thôi.”
Anh ngồi hẳn vào trong xe, tài xế đóng cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Bánh xe lăn qua một lớp tuyết dày, Hứa Tình Thâm thấy người quản gia kia vẫn đứng im tại chỗ. Tưởng Viễn Chu
hạ một nửa cửa sổ xe xuống, Hứa Tình Thâm túm chặt chiếc áo khoác hơn.
Người đàn ông lấy ra một điếu thuốc, bởi vì có gió lớn, đốt vài lần cũng không cháy. Anh cúi thấp người xuống, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, thấy đôi môi mỏng khẽ cắn đầu điếu thuốc lá, sống mũi cao thẳng, ngọn lửa màu lam nhạt tỏa ra khiến cho gương mặt Tưởng Viễn Chu u ám thêm mấy phần. Anh khẽ hít một hơi, sau đó ngồi thẳng dậy dựa vào phía sau.
“Biết nhãn hiệu của bộ lễ phục này không?”
“Tôi không thấy nhãn hiệu.”
“Giá cả của nó không hề thấp, đó là một nhãn hiệu nổi tiếng chuyên về đồ thủ công, các sản phẩm thuộc hàng cao cấp nhất….”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm lần nữa, ngôn từ vừa thấy mâu thuẫn vừa có phần giễu cợt.
“Mặc có một lần mà đã hỏng như vậy, thực sự là chưa từng nghe thấy bao giờ.”
Hứa Tình Thâm cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
“Có lẽ là thời gian làm quá gấp nên vậy?”
“Ngày mai tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ, nhưng nếu như do ai gây ra…”
Hứa Tình Thâm thấy trống ngực đập thình thịch, Tưởng Viễn Chu dùng sức nắm lấy bàn tay cô.
“Sao tay lại lạnh như vậy, lạnh cóng rồi sao?”
“Khi nào về tôi sẽ cởi lễ phục cho anh xem, không phải là anh hoài nghi do Phương Thành làm đấy chứ?”
“Em cũng nghe thấy rồi đấy, tôi và chủ khách sạn là bạn bè, nếu không thì… Xem lại camera giám sát?”
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét xông vào, thổi qua khuôn mặt Hứa Tình Thâm làm cô thấy nửa bên mặt tê cóng. Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, khuỷu tay dựa ở trên cửa sổ xe. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nghiêng người qua, nửa người trên hầu như nằm đè trên người anh.
“Tôi lạnh, đóng cửa vào.” Nói xong, ngón tay khẽ ấn nút đóng cửa sổ xe.
Tưởng Viễn Chu nhìn tấm kính màu trà chuyển lên từng chút một. Mùi nước hoa thơm mát cô xức lúc đi ra ngoài cùng với không khí trong lành xộc vào mũi anh, người đàn ông đưa tay kéo chiếc áo khoác trên người cô ra, đưa tay khẽ xoa trên lưng cô. Khóa kéo của Hứa Tình Thâm hoàn toàn mở rộng, bàn tay Tưởng Viễn Chu di chuyển, lễ phục còn vương trên vai cô trễ xuống, bàn tay người đàn ông vòng xuống dưới nách cô đưa về phía trước.
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, Tưởng Viễn Chu thuận thế áp cô vào trong ghế.
“Đừng…”
Tưởng Viễn Chu khiến nửa câu tiếp theo của cô vẫn còn vướng nơi cổ họng, Hứa Tình Thâm khẽ “Ưm”, người tài xế làm như không nghe thấy, tập trung lái xe.
Trong lúc giãy dụa, chiếc giày cao gót của Hứa Tình Thâm rơi ra, thân hình cao lớn của Tưởng Viễn Chu đè cô xuống, không cho cô cơ hội cựa quậy. Ngón tay người đàn ông xen vào mái tóc của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng giữ chặt nơi huyệt Thái Dương.
Lúc anh rời khỏi đôi môi cô, miệng vẫn còn dính son môi của cô. Gương mặt như thế, vẻ mặt như thế, khiến cho phụ nữ nhìn thấy bị mê hoặc.
“Hứa Tình Thâm.”
“Ừm?” Cô khẽ đáp, trong lòng thấy thấp thỏm.
“Còn muốn giả ngây giả ngô với tôi sao? Em mất tích nửa tiếng đồng hồ, Phương Thành ở đâu? Hay là giống như Vạn Dục Ninh đã nói, hai người đang vụng trộm?”
“Anh nói bậy bạ gì đó?”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu hạ xuống bên eo cô, khẽ túm rồi càng lúc càng chặt hơn.
“Khóa kéo lễ phục rất tốt, tại sao lại hỏng? Ai chạm vào?”
Hứa Tình Thâm biết, lý do này chỉ có thể giấu được tất cả mọi người ở đó, nhưng chỉ có điều, không thể nào qua mặt Tưởng Viễn Chu.
“Không có người nào động tới.”
“Tôi cho rằng em nói không thành thật!”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, sắc mặt tái xanh, đá vào ghế lái một cái.
“Đỗ xe.”
Tài xế liền giảm tốc độ, lái xe vào lề đường.
Hứa Tình Thâm lúng túng muốn mặc lễ phục vào, Tưởng Viễn Chu kéo chiếc áo khoác lại.
“Em đi xuống đi.”
“Anh đang đùa sao?”
Người đàn ông liếc nhìn cô.
“Ở khách sạn tôi không lột bộ mặt thật của em ra là bởi vì tôi cũng mất thể diện. Hứa Tình Thâm, nếu bộ lễ phục trên người em bị Phương Thành cởi ra thì sao hắn lại không mặc vào cẩn thận cho em?”
“Tôi nói, không liên quan gì tới anh ta!”
“Đi!”
Cơn tức giận của Tưởng Viễn Chu vô hình xông lên đầu.
Dáng vẻ của Hứa Tình Thâm như vậy vốn không thể nào xuống xe. Cô mở to mắt nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm, trong không gian chật hẹp như vậy, người tài xế nhìn ra ngoài cửa xe, ngay cả hô hấp cũng là không cần thiết.
Cô luống cuống bắt đầu tìm kiếm trong túi xách của mình, cũng không đoái hoài gì tới “cảnh xuân” sau lưng nữa, Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra, hai vai để trần lộ ra bên ngoài.
“Được, tôi sẽ xuống xe, nhưng chí ít Tưởng tiên sinh cũng phải cho mấy phút để tôi gọi người tới đón đã chứ.”
Vùng xung quanh hai hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nhướn cao.
“Em muốn tìm ai, Phương Thành?”
“Thông minh.”
Hứa Tình Thâm ấn một dãy số trên màn hình, sau đó nhấn nút gọi. Điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu phía bên kia truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo, Phương Thành cất giọng lạnh lùng: “Tình Thâm?”
Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu.
“Là tôi, Phương Thành. Anh hãy nghe tôi nói, khóa kéo lễ phục của tôi bị hỏng. Tưởng Viễn Chu khẳng định tôi và anh có tư tình. Bây giờ đang bắt tôi xuống đi bộ, dáng vẻ này của tôi không thể gặp ai được. Tôi nói anh ta cho tôi mười phút, Phương Thành, có thể làm phiền anh đưa tôi về nhà không?”
Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng khó coi, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều như căng ra, giống như một con báo đang ngủ đông, nhe răng nanh ra chờ thời cơ hành động.
“Tình Thâm, chỗ tôi đang rất lộn xộn không qua được, hay là tôi dặn lái xe tới đó đón em?”
Nét mặt Hứa Tình Thâm không hề có biểu hiện nào khác.
“Tài xế là nữ giới sao?”
Đầu bên kia giống như là giọng nói hối thúc của Vạn Dục Ninh truyền đến: “Phương Thành, mau tới đây…”
Ngay sau đó Phương Thành đáp lại một câu ở trong điện thoại:
“Không phải.”
Tài xế không phải là phụ nữ.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!