Lọc Truyện

Sắc Dụ - Hà Linh San

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ngọc như ý đập mạnh xuống cánh tay ông ta, phát ra tiếng thở nặng nề, mặc dù mặt ông ta không có biểu cảm, nhưng tôi thấy một lượng lớn máu rỉ ra từ vết dao chém của ông ta, băng gạc nhiều lớp ướt đẫm máu, máu điểm trên màu trắng đến chói mắt, ông ta vẫn cười một cách thờ ơ, tôi hỏi ông ta không đau à.

Ông ta nói có hơi.

Tôi cau mày: “Vậy thì anh cười cái gì?” 

Ông ta đứng dậy khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn dài rồi đi về phía tôi, vừa đến gần vừa chậm rãi tháo băng gạc ra: “Nếu tôi không cười, để cô biết được rằng cô đã khiến vết thương của tôi nứt ra, chẳng phải cô sẽ tự trách bản thân mình sao. Tôi vẫn thích dáng vẻ nhe nanh múa vuốt, ỷ được yêu thương nên kiêu căng của cô hơn.”

Tôi mím môi nhìn vết thương lộ dưới không khí của anh ta, quả nhiên da thịt lại bị xé toạc ra, phần đuôi những vết sẹo gớm ghiếc dài đến xương khuỷu tay. Có thể thấy được cô gái kia xuống tay hung và nhẫn tâm đến mức nào.

Một người luôn luôn bình tĩnh như tôi đột nhiên không dám nhìn thêm nữa.

Từ khi biết ông ta đến nay, tôi luôn luôn cảm thấy ông ta mang trên mình tội ác tày trời, sẽ bị ông trời trừng phạt, ông ta giết người không chớp mắt, phất tay một cái là lấy đi hơn chục mạng người, làm nhiều chuyện ác đi ngược lại với chuẩn mực xã hội, đi ngược lại với lẽ trời. Sâu trong đôi mắt ông ta không có độ ấm, chỉ có vực băng sâu thẳm, giống như lời nói lạnh lùng của ông ta vậy.

Nhưng ông ta sẵn sàng cứu một cô gái đang gặp nạn, nhiều người dưới lớp vỏ bọc của người tốt chưa chắc đã đành lòng làm như vậy, ông ta ở trong bóng tối vô biên, bản chất con người ở nơi sâu cũng không phải là không có ánh sáng.

Cái người Kiều Dĩ Thương này khiến tôi càng thêm bối rối.

Ông ta có chút cứng ngắc quay cổ tay lau vết thương, ở góc độ này sẽ chạm đến xương cốt, có thể làm tổn thương phổi dù chỉ là lực nhẹ, tôi không nói lời nào, nắm lấy đầu ngón tay của ông ta, đẩy ông ta xuống ghế sô pha. Ông ta hơi sững sờ, thấy tôi ngồi xổm trên mặt đất sau đó tiến lại gần thân thể ông ta, ông ta cười hỏi có phải muốn cởi khoá quần ông ta không.

Tôi lạnh lùng liếc ông ta một cái, kéo cánh tay của ông ta xuống trước mặt mình, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho ông ta, không bỏ sót bất kì tấc da nào, chỗ vết dao chém bị huỷ hoại nặng nề nhất, tôi nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể xuống tay được, tôi biết rằng Kiều Dĩ Thương rất có sức chịu đựng, nhưng dù sao tôi cũng không phải bác sĩ, cũng không biết làm thế nào mới khiến ông ta bớt đau hơn.

Tôi hé môi, nhẹ nhàng thổi vào vùng da thịt bị toạc ra, ông ta run lên, tôi nghĩ là ông ta đau, động tác nhẹ nhàng hơn, tôi hỏi ông ta đau không. Ông ta im lặng, tôi nói rằng nếu đau thì bảo tôi.

Ông ta đột nhiên kêu đau.

Tôi ngẩng đầu lên, ông ta nhìn tôi rồi lặp lại lần nữa rất đau.

Tôi nói tôi đi tìm người khác, vừa định đứng dậy thì ông ta đột ngột kéo tôi, thân thể tôi mất thăng bằng nhào vào trong vòng tay ông ta, ông ta chỉ vào đôi môi tái nhợt của mình: “Hôn tôi đi, hôn rồi thì không đau nữa.”

Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng ông ta đang trêu chọc tôi, với vẻ mặt bình tĩnh, tôi chống tay lên sô pha và che môi ông ta lại, ông ta cười thầm, ngoan ngoãn cho tôi che, tôi lại ngồi xổm xuống băng bó vết thương cho ông ta, hai sợi tóc dài lướt qua đôi má, xoã xuống bàn tay thon dài đẹp đẽ của ông ta, chúng tôi không nói tiếng nào, cả căn phòng lặng im như tờ.

Một tia nóng rực trên đỉnh đầu, xuyên qua da thịt tôi, tôi biết đó không phải ánh nắng ngoài cửa sổ, mà chính là ánh mắt nhìn tôi chăm chú của ông ta.

Trên đời này, không có gì quyến rũ, nóng bỏng và hung hăng hơn ánh mắt của Kiều Dĩ Thương.

Tôi buộc chặt cánh tay ông ta xong, hung hăng ném đi, ông ta vẫn chưa thoả mãn dư vị: “Nếu cô Hà luôn luôn dịu dàng như vậy, tôi có bị thương bao nhiêu lần cũng đáng.”

“Nếu anh Kiều chết, tôi sẽ còn dịu dàng hơn.”

Ông ta nhếch mép: “Cô sẽ khóc khi tôi chết?”

Tôi nói không, tôi sẽ rất vui vẻ với Dung Thành.

Nụ cười của ông ta càng sâu hơn: “Phụ nữ giỏi nhất là dối lòng, nếu tôi chết, cả đời cô Hà nhất định sẽ không quên được tôi.”

“Anh Kiều…” Tôi chưa kịp nói xong, cánh cửa gỗ sau lưng “ầm” một tiếng bị phá tung ra, tiếng mặt đất rung chuyển khiến tôi sợ hãi. Mặt Kiều Dĩ Thương càng sa sầm lại, theo bản năng chạm vào khẩu súng trong túi, ông ta đưa tay về phía tôi, vô thức kéo tôi ra phía sau để bảo vệ, khoảnh khắc tiếp theo nhìn rõ đối phương là ai, chúng tôi gần như đồng thời đóng băng.

Chu Dung Thành mặc đồng phục cảnh sát, dẫn theo hàng chục cảnh sát đặc nhiệm tiến vào nhà, mỗi người trong số họ đều trang bị súng, còn mang theo khí thế hung hãn lạnh thấu xương.

Tên xông vào cuối cùng là tên tay sai đã không ngăn cản được ở sảnh trước. Anh có chút sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này và hô to anh Thương, Hoàng Mao rất tức giận, anh ta chỉ vào Chu Dung Thành, hét lên: “Cục trưởng Chu, anh không hiểu quy tắc giang hồ sao? Địa bàn của anh Thương là nơi anh muốn xông vào thì có thể xông vào sao? Cục thành phố để anh tự do tự tại thế à?”

Chu Dung Thành cởi mũ cảnh sát xuống, cầm mũ trong tay phủi phủi, giọng điệu bình tĩnh không chút nao núng: “Tôi không đi trên con đường của các người, quy tắc giang hồ vô dụng với tôi, tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát, anh Kiều đụng phải họng súng của tôi, dù có là quy tắc của thượng đế cũng vô dụng trước mặt tôi.”

Hoàng Mao châm chọc: “Chỉ sợ rằng cục trưởng Chu không đưa ra bằng chứng, tôi sẽ khiến anh chỉ có đường vào chứ không có đường ra.”

“Hoàng Mao.”

Kiều Dĩ Thương mạnh mẽ cắt ngang, ông ta không để lại dấu vết mà rút tay ra khỏi túi, lòng bàn tay trống rỗng.

Ông ta hất cằm ra hiệu đi ra ngoài, Hoàng Mao vừa muốn phản bác, Kiều Dĩ Thương thâm trầm nhìn anh ta, Hoàng Mao đột nhiên thở hắt ra một hơi, mang vài tên tay sai đi ra khỏi phòng.

Kiều Dĩ Thương lặng lẽ kéo cánh tay áo xuống để che đi vết thương, ánh mắt Chu Dung Thành lướt qua mặt tôi, ông ta rất bình tĩnh, không vui không buồn, chỉ có bình tĩnh: “Anh Kiều đã nhận được quà cưới chưa.”

Kiều Dĩ Thương cười nói đương nhiên, đã làm phiền bà chủ tự mình mang đến rồi.

Chu Dung Thành cởi găng tay trắng ra, đưa cho cảnh sát đặc nhiệm bên cạnh: “Chỉ là một ít tấm lòng thôi, anh không chê là tôi vui rồi.”

Kiều Dĩ Thương đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Cục trưởng Chu, anh đây là cho tôi một hạt táo ngọt, rồi lại tát tôi bằng cái tác phong của anh, mang nhiều người như vậy tới đây mà cũng không hỏi thăm một tiếng, chẳng trách thuộc hạ của tôi không hài lòng.”

Không ai chủ động bắt tay, như thể họ đang phân cao thấp, Chu Dung Thành nhìn xung quanh: “Tôi ghé thăm có làm phiền anh Kiều không.”

Kiều Dĩ Thương nói tuỳ anh, cục trưởng Chu muốn xem cái gì thì cứ đề nghị với tôi.

“Xem tầng hầm của anh Kiều, có tiện không?”

Nụ cười trên mặt Kiều Dĩ Thương tắt lịm, có chút nguy hiểm híp mắt lại, Chu Dung Thành cười lớn: “Đùa thôi, trên địa bàn của anh Kiều, tôi nào dám đánh mất chừng mực như vậy.”

Kiều Dĩ Thương nói tôi thật sự không hiểu ý của cục trưởng Chu, chỗ này của tôi lấy đâu ra tầng hầm,

Chu Dung Thành nói rằng đây là điều mà bản thân anh Kiều hiểu rõ nhất.

Ông ta bước vài bước vào trong phòng, chiếc hòm sắt mà đã thu hút sự nghi ngờ của tôi, cũng khiến ông ta dấy lên hoài nghi, khi ông ta tới gần cái hòm, tôi cố ý nhìn Kiều Dĩ Thương, quả nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, ánh mắt cuồn cuộn sóng biển ngút trời.

Chu Dung Thành cầm một hộp bao cao su lên, nhìn đi nhìn lại, Kiều Dĩ Thương hào phóng nói nếu cục trưởng Chu cần thì không cần phải khách khí, cứ lấy cả hai hộp đi.

Chu Dung Thành lấy ra một cái để ngửi mùi: “Bình thường tôi không dùng.”

“Cục trưởng Chu thật biết hưởng thụ, có một rào cản thì thực sự không thoải mái thật, tôi cũng không thường xuyên sử dụng, trừ khi đó là một người phụ nữ mà tôi rất thích thì tôi mới loại bỏ rào cản này.”

Tôi đứng ở một bên, khuôn mặt tái mét, sợ rằng cái miệng của Kiều Dĩ Thương sẽ nói ra điều gì đó không nên nói, ông ta nhìn sang tôi đang đứng một góc, tôi vội vàng né tránh tầm mắt của ông ta.

Chu Dung Thành vừa nói chuyện vụn vặt đánh lạc hướng sự chú ý của ông ta, vừa dọn sạch tất cả mọi thứ ra khỏi nắp hòm, ông ta vỗ nhẹ nó hai cái rồi cười hỏi có thể mở nhìn tí không.

Kiều Dĩ Thương nói rằng e rằng là không thể, cục trưởng Chu có mang theo lệnh bắt giữ của Viện kiểm soát thành phố không.

Chu Dung Thành chơi đùa với cái khoá vàng: “Mặc dù không có lệnh từ chính phủ, nhưng anh Kiều nên biết rằng cục trưởng cục thành phố có quyền được kiểm tra trước, bất kỳ ai ở trong phạm vi nghi ngờ của tôi đều không được ngoan cố chống cự.”

Ông ta có chút bộc lộ quyền hành nha, mặc dù đúng là Kiều Dĩ Thương có hung ác, nhưng nhiều cảnh sát đặc nhiệm như vậy vây quanh ông ta, ông ta cũng không thể lấy đá chọi đá.

Ông ta nói lên một câu chế nhạo: “Cục trưởng Chu, anh đã nhận được báo cáo từ ai vậy.”

“Anh Kiều đắc tội với nhiều người như vậy, ai mà không tức giận cho được.”

Bọn họ cười to, tiếng cười khiến da đầu tê dại, Chu Dung Thành vẫy tay ra hiệu cho một cảnh sát đặc nhiệm phá khoá, cảnh sát đặc nhiệm nhắm ngay giữ khoá bắn một phát súng, chiếc khoá rơi xuống đất, nắp hòm mở ra, một mùi thơm dâng lên, dễ chịu không nói nên lời.

Trong hòm, khoảng chừng hơn một nghìn bao thuốc lá được sắp xếp ngay ngắn, đây là phiên bản Marlboro cũ, hiếm khi thấy bán trên thị trường, cảnh sát đặc nhiệm phủi tầng trên cùng, thăm dò tầng trên cùng rồi lấy ra một hộp, sau khi thăm dò và hút xong, anh ta báo cáo với Chu Dung Thành: “Cục trưởng Chu, thuốc lá gây ảo giác, bên trong là bột độc làm từ vỏ cây ma tuý, một họp này có khoảng bảy mươi lăm cân.”

Ánh mắt Chu Dung Thành loé lên, hỏi anh ta có chắc không, cảnh sát đặc nhiệm nói chắc chắn.

“Láo xược!” Sắc mặt Chu Dung Thành đột nhiên trở nên tức giận: “Anh Kiều luôn là người làm ăn nghiêm túc, sao có thể tàng trữ ma tuý được, nói ma tuý là nói xằng nói bậy, nếu như cậu bôi tro trát trấu lên mặt anh Kiều, tôi cũng không có cách nào bảo vệ cậu.”

Cảnh sát đặc nhiệm đưa hộp thuốc lá cho ông ta: “Cục trưởng Chu, ngài tự xem đi.”

Chu Dung Thành nhướng mi, nhìn về phía Kiều Dĩ Thương thăm dò, ông ta cũng cầm một bao thuốc lên, mở nửa điếu thuốc đổ vào lòng bàn tay, dùng đầu lưỡi cuốn vào miệng nếm thử, mỗi một động tác từ đầu đến cuối đều như nước chảy mây trôi, sự bình tĩnh này thật sự không bị che đậy, chẳng những không e ngại mà còn cười cười: “Cục trưởng Chu đừng làm cấp dưới khó xử, đây đúng là ma tuý.”

Chu Dung Thành nhíu mày, nụ cười trở nên nặng nề: “Anh Kiều đã tự mình thừa nhận, vậy chắc chắn là đúng rồi.”

Ông ta vung tay lên, sáu cảnh sát đặc nhiệm tiến lên khiêng chiếc hòm ra khỏi hành lang, Chu Dung Thành có chút xúc động: “Anh Kiều, việc gì mà phải thế, chẳng lẽ xưởng đóng tàu đứng tên anh còn chưa đủ sinh lời sao. Nhất định phải khác người như thế, đặc khu không phải là nơi để tàng trữ những thứ bẩn thỉu.”

Kiều Dĩ Thương bình tĩnh nhét nửa điếu thuốc bị gãy vào trong hộp: “Cục trưởng Chu, những đồ này thì chính xác, cuối cùng từ ai mà có, tôi có thể không nói là tôi. Đám thuộc hạ không hiểu chuyện, muốn giấu diếm tôi kiếm tiền bẩn, nhưng tôi không bao giờ bao che hay dung túng, chỉ cần đó là sự thật thì thuận theo phán quyết của cục thành phố mà xử lý.”

Kiều Dĩ Thương nói xong những lời này, tay sai đang đứng canh ngoài cửa bỗng nhiên run rẩy xông vào, quỳ xuống sau lưng Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, anh phế em đi, đều do em không biết trời cao đất dày, mang đến rắc rối cho anh.”

Chu Dung Thành quay đầu nhìn tay sai nước mắt ròng ròng dưới chân, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nói rằng trong nhà đang cần tiền, không có mặt mũi nào đi vay anh Thương, chỉ có thể bí quá hoá liều, dự định làm xong một cuộc làm ăn là thôi, chưa từng nghĩ sẽ bị cảnh sát phát hiện, liên luỵ đến anh Thương.

Gương mặt Kiều Dĩ Thương không thay đổi, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có, ông ta đặt hộp thuốc lá trong tay xuống, hung hăng đá vào ngực tay sai: “Ai cho mày cái gan hùm này.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT