Có thể nhìn ra được vị quản gia Thất gia vô cùng trung thành với vị thiếu gia này. Hiển nhiên là một trung bộc, thậm chí còn coi tính mạng của thiếu gia nặng hơn tính mạng của mình.
Giang Trần trở lại quảng trường lớn, lại nghênh đón từng đạo ánh mắt dị thường.
Hiển nhiên những tán tu kia cũng hiếu kỳ thân phận của hắn. Vừa rồi nghe giọng nói của vị quản gia gọi là Thất gia kia, gia hỏa nhìn qua không có chút gì đặc biệt này không ngờ lại là Đan Vương.
Loại địa phương như Vạn Ấp thành này Đan Vương cũng không thấy nhiều. Nhất là trong đám tán tu, Đan Vương trong con mắt của bọn họ đều là tồn tại vô cùng thần thánh.
Giá trị của một Đan Vương căn bản không phải là thứ mà tán tu bọn họ có thể so sánh.
Số lượng cường giả Hoàng cảnh trên Thần Uyên đại lục rất nhiều, thế nhưng số lượng Đan Vương lại chưa bằng một phần mười cường giả Hoàng cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được, giá trị và địa vị của Đan Vương ở trên Thần Uyên đại lục ra sao.
Lúc ở tông môn Giang Trần cũng đã sớm quen loại ánh mắt kinh ngạc này, cho nên lúc này hắn không có cảm giác gì khó chịu. Lúc này cũng không nên làm mọi chuyện phức tạp.
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Giang Trần lạnh nhạt, nhiều tán tu ôm ý định làm quen lúc này cũng thức thời thối lui.
Hiển nhiên ai cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy một Đan Vương đại nhân. Vạn nhất chọc giận đối phương thì phiền phức lớn. Nói không khách khí một chút, chỉ cần Đan Vương đại nhân tùy tiện mở miệng, không biết bao nhiêu người sẽ nguyện ý bán mạng vì hắn.
- Giang công tử, tìm ra được biện pháp khỏi thành rồi sao?
Hoàng Nhi mỉm cười.
- Chúng ta trở về phòng rồi thảo luận tiếp.
Sau khi tiến vào phòng, Giang Trần đem chuyện xảy ra nói qua một lần.
- Hoàng Nhi cũng không phải rất quen thuộc Lưu Ly vương thành, chỉ nghe nói Lưu Ly vương thành có bảy đại đế, dưới bảy đại đế còn có hai mươi tám đại phiệt. Mỗi một đại phiệt đều khống chế một mảng lớn địa bàn trong Lưu Ly vương thành. Mà dưới đại phiệt còn có vô số thế gia cường đại, còn có tông môn, bang phái. Đây đều là lực lượng cơ bản cấu thành cơ cấu của Lưu Ly vương thành.
Cho dù Hoàng Nhi không biết nhiều lắm, thế nhưng cũng biết đại khái.
- Nói như vậy, Vi gia kia hẳn là thế gia dưới đại phiệt? Thuộc về thế lực thứ ba trong Lưu Ly vương thành?
Giang Trần có chút sầu lo, nói:
- Nói như vậy bọn họ đáng tin hay sao?
- Thế lực cấp thứ ba trong Lưu Ly vương thành, cũng không chênh lệch với tông môn nhị phẩm là bao. Hơn nữa bọn họ là đại biểu của Lưu Ly vương thành. Tin rằng Bất Diệt Thiên Đô cũng không dám dùng sức mạnh với bọn họ. Dù sao Lưu Ly vương thành vô cùng bao che khuyết điểm, chuyện này vô cùng nổi danh.
Hoàng Nhi tỉnh táo phân tích.
- Hy vọng như thế, đây là một cơ hội. Bỏ qua cơ hội này, muốn ra khỏi cửa Bắc không biết còn tới năm tháng nào nữa.
Giang Trần thở dài.
Lần này quả thực có chút giống như đánh bạc. Nhưng mà hắn không có lựa chọn nào khác. Đợi khi mọi sự đã được chuẩn bị thì cũng đã muộn.
Vốn hành trình của hắn đã trì hoãn rất lâu, đoán chừng tù binh của Đan Kiền Cung từ Xích Đỉnh trung vực đã tới Lưu Ly vương thành rất lâu rồi.
Mà hiện tại hắn còn đang trên đường đi, khoảng cách một trước một sau quá lớn, chưa biết chừng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Chờ đợi thêm nữa, Giang Trần cũng không đợi được.
Hoàng Nhi bỗng nhiên nói:
- Giang công tử, Hoàng Nhi có chút nghi ngờ Vi gia này, không biết bọn họ có thể không cần quan tâm tới mặt mũi của Bất Diệt Thiên Đô hay không. Không bằng như vậy, ngày mai công tử đi cùng bọn họ ra khỏi cửa Bắc. Hoàng Nhi một mình hành động, chúng ta tách ra hành động, chung quy sẽ không khiến cho người khác chú ý hơn là khi hai chúng ta đi cùng nhau.
- Như vậy sao được?
Giang Trần dứt khoát lắc đầu:
- Ta đã đồng ý với Thuấn lão nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Hoàng Nhi cô nương.
Hoàng Nhi thản nhiên cười nói:
- Công tử đã chiếu cố ta rất tốt. Lần này Giang công tử nghe Hoàng Nhi một lần. Ta một thân một mình, bọn họ cũng sẽ không kiểm tra ra được gì. Dù sao ta thân là nữ nhi, so với mục tiêu mà bọn họ muốn kiếm hoàn toàn khác. Chỉ cần qua khỏi cửa Bắc, ta sẽ nghĩ biện pháp hội họp với công tử.
Giang Trần còn muốn phản đối, nhưng mà trong đôi mắt của Hoàng Nhi lần này tràn ngập vẻ kiên quyết.
- Giang công tử, lần này công tử nhân nhượng Hoàng Nhi bá đạo một chút đi. Cứ quyết định như vậy, Hoàng Nhi về phòng trước. Sáng sớm ngày mai, công tử hội họp vơi bọn họ. Ta sẽ rời khỏi thành muộn một chút.
Hoàng Nhi xưa nay đều là người hiền hào, lần này không ngờ nàng lại kiên quyết như vậy, căn bản không để cho Giang Trần cự tuyệt.
Buổi sáng hôm sau, Giang Trần dậy thật sớm, định đi tìm Hoàng Nhi, lại phát hiện ra Hoàng Nhi chỉ lưu lại một tờ giấy, nói nàng đi dạo chơi bốn phía Vạn Ấp thành, bảo Giang Trần cứ rời khỏi tha nfh trước, không cần chờ nàn.g
Giang Trần biết rõ Hoàng Nhi cô nương cố ý làm vậy, đối với hành động cô nương hiểu lòng người này vô cùng thưởng thức.
Thân phận cao như vậy, tướng mạo lại đẹp như thế, một tiểu thư khuê các thiên phú xuất chúng thế nhưng lại khéo hiểu lòng người, không có một chút tình tình điêu ngoa của đại tiểu thư chút nào, đối nhân xử thế vừa tự nhiên lại vừa hào phóng.
Hoàng Nhi đã kiên trì như vậy, Giang Trần cũng không gượng ép.
Đúng giờ hắn đi tới trước cửa phòng vị Thất gia kia, vị Thất gia này đã đứng chờ ở ngoài cửa đã lâu. Nhìn thấy Giang Trần, biểu lộ trên mặt vị Thất gia này so với ngày hôm qua còn nhiệt tình hơn nhiều.
- Đan Vương đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong.
Xem giọng điệu của vị Thất gia này, Giang Trần liền biết rõ tình huống của vị thiếu gia Vi gia kia có lẽ không tệ, hắn lạnh nhạt gật đầu nói:
- Nếu như thế thì lên đường tôi. Cuối cùng ta muốn hỏi một câu, các ngươi có nắm chắc hay không?
Thất gia tự nhiên biết rõ Giang Trần hỏi là có ý gì, hắn cười nói:
- Vô luận thế nào tại hạ cũng không dám mang tính mạng của thiếu gia nhà ta ra nói giỡn.
Trong khi nói chuyện, cửa phòng bên cạnh mở ra, một người trẻ tuổi, sắc mặt tím tái, bước đi có chút tập tễn đi tới.
- Thiếu gia, sao người lại ra đây?
Thất gia nhìn thấy người trẻ tuổi này vội vàng chạy tới nâng.
- Ta không có gì đáng ngại.
Người trẻ tuổi kia khoát khoát tay, từ chối để Thất gia nâng, hắn vô cùng có thiện ý gật đầu với Giang Trần, nói:
- Ngài nhất định là Đan Vương đại nhân giải độc cho Vi mỗ?
- Xem ra ngươi khôi phục không tệ.
Giang Trần dò xét người này, chỉ cười nhạt một tiếng.
Người trẻ tuổi kia hiển nhiên rất hiểu làm người, hắn tiến lên, khẽ khom người, ngữ khí thành khẩn nói lời cảm ơn:
- Tại hạ gọi là Vi Kiệt, đệ tử của thế gia cửu cấp Lưu Ly vương thành, đa tạ ân cứu mạng của Đan Vương đại nhân.
Giang Trần lạnh nhạt cười nói:
- Không sao, theo nhu cầu mà thôi. Lại nói, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi như là tạm thời thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.