Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Trong đầu cô ta hiện lên một ý nghĩ.
Điên rồi!
Bùi Doãn Ca sau khi vào bệnh viện tâm thần, thật sự điên rồi!!
Tần Hữu Kiều mặt đẹp trắng toát, không đợi phản ứng, bị nắm cổ áo, nhìn Bùi Doãn Ca mở cửa.
Cô ta từ đầu đến cuối, đều bị Bùi Doãn Ca kéo đi!
“Anh ba, cứu em! Bùi Doãn Ca điên rồi!!”
Tần Hữu Kiều chật vật thét chói tai, ngay cả người hầu xung quanh cũng bị hấp dẫn qua, mà bên ngoài Tần Lãng vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống, đi vào phòng khách.
“Bùi Doãn Ca, cô làm cái gì?! Còn không mau buông đại tiểu thư ra, cô cái đồ sói mắt trắng!!”
Hầu gái trung niên mập mạp, nhìn thấy Tần Lãng từ bên ngoài lạnh mặt đi tới, lập tức chỉ vào Bùi Doãn Ca mắng to.
Bùi Doãn Ca ý cười không rõ.
Đáng tiếc, nữ chính này cũng không có bao nhiêu lợi hại.
Tối hôm qua cô nằm mơ, mơ thấy ký ức của nguyên chủ, đến cái chết thảm của vài năm sau. Ngay cả cô trước nay không đồng cảm, cũng có thể cảm giác được nguyên chủ ngày ngày đau khổ.
Bùi Doãn Ca một tay nắm lấy cằm Tần Hữu Kiều, từng câu từng chữ phá lệ khiếp người.
“Đừng nói tôi dám đẩy cô, tôi nếu không cao hứng, còn có thể chôn sống cô.”
Dứt lời.
Tần Hữu Kiều mới vừa thét chói tai ra tiếng, bỗng nhiên bị người đá trúng sau đầu gối!
Cả người trực tiếp từ lầu hai lăn xuống dưới!!
Thấy một màn như vậy, người hầu trong nhà đều trừng lớn mắt.
Đó là Bùi Doãn Ca??
Phế vật này sao lại có lá gan lớn như vậy!
Vậy mà dám ở trước mặt họ hành hung?!!
“Đau quá, anh ba……”
Tần Hữu Kiều nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhíu mày.
Sau khi hoàn hồn, mẹ Hoàng đáy mắt xẹt qua một mạt ánh sáng, tàn nhẫn nói, “Còn không mau bắt con tiện nhân này lại cho tôi!”
Chỉ cần lần này đem đứa con hoang Bùi Doãn Ca này đuổi ra ngoài, đại tiểu thư nhất định sẽ nhớ rõ bà tốt thế nào, cũng sẽ không chọc các thiếu gia phiền lòng.
Nghĩ như vậy, mẹ Hoàng xoắn thân hình đầy đặn, chạy đến trước mặt Bùi Doãn Ca, giơ tay lên muốn cho cô một cái tát.
Nhưng không nghĩ tới lập tức đã bị bàn tay kia giữ lại, nhẹ nhàng chế trụ.
Trong lòng mẹ Hoàng hoảng hốt, không nghĩ vừa lúc đối diện ý lạnh trong mắt Bùi Doãn Ca, khóe môi còn kéo lên tạo thành độ cong.
Đứa con hoang phế vật này sao lại giống như thay đổi?
Ánh mắt khủng bố như vậy!?
“Con khốn này, thả tao ra, xem tao có xé nát cái mặt hồ ly tinh này của mày ra không!”
Vừa dứt lời, mọi người liền nghe được tiếng vang thanh thúy của cái bạt tay.
Bọn họ khó tin nhìn vị nhị tiểu thư ngày thường vâng vâng dạ dạ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ai cũng biết mẹ Hoàng kia la lối khóc lóc tính tình khó chơi, hơn nữa mẹ Hoàng bởi vì chăm sóc Tần Hữu Kiều nhiều năm, cho nên cũng coi như người hầu tương đối có địa vị ở Tần gia.
Nếu ai đắc tội bà ta, nhất định sẽ bị trả thù!
Trước kia Bùi Doãn Ca sợ nhất, ngoài các anh trai Tần gia, đại khái chính là mẹ Hoàng!
Hôm nay vậy mà cho mẹ Hoàng một cái bạt tay!?
Mọi người chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy ngữ khí lười biếng khiếp người của Bùi Doãn Ca, “Đã quên bản thân là thân phận gì rồi sao? Đến lượt bà giương oai?”
Giờ phút này, không khí đều không tự giác ngưng trọng.
Rất nhanh lại vang lên giọng Tần Lãng, “Ca Nhi, em……”
“Anh ba, tay em đau quá.” Tần Hữu Kiều đánh gãy lời Tần Lãng.
Tần Lãng quay đầu chú ý tới Tần Hữu Kiều nằm trên mặt đất, lúc này không thể không xử lý Tần Hữu Kiều trước.
“Thất thần làm cái gì? Còn không mau đem người đưa lên lầu, tìm bác sĩ lại đây??”
Tần Lãng sắc mặt trầm xuống.
Tần Hữu Kiều nếu xảy ra chuyện gì, không biết còn muốn như thế nào vu hãm Ca Nhi!
Nhưng mà Tần Hữu Kiều vừa nghe, lại nhẹ nhàng thở ra, dào dạt đắc ý nhìn quét qua Bùi Doãn Ca.