Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
"Tam, tam thiếu, không phải như thế...... Chúng tôi chỉ là chỉ lo đại tiểu thư, cho nên đã quên nhị tiểu thư cô ấy......"
Tần Lãng mặt mày phủ lên ý lạnh, cười lạnh.
"Ca Nhi là em gái ruột của tôi, các người đã quên? Ngược lại là nhớ rõ Tần Hữu Kiều?"
Lời này làm cho người hầu nói không nên lời, sắc mặt đỏ lên.
Tam thiếu làm sao vậy?
Vì sao đột nhiên để ý đến Bùi Doãn Ca như vậy? Trước kia tam thiếu không thích nhất không phải là Bùi Doãn Ca sao??
"Về sau, lại để tôi biết được có người không để ý đến Ca Nhi, đều cút hết khỏi Tần gia cho tôi!"
Tần Lãng lạnh giọng lệ khí.
Người hầu run lập cập, hoảng loạn lên tiếng, "Tam thiếu, tôi biết sai rồi! Tôi lập tức đi hỏi nhị tiểu thư, cô ấy thích ăn cái gì."
"Chờ một chút."
Tần Lãng mặt không cảm xúc mở miệng, "Đi gọi quản gia đến tìm tôi."
Người hầu lập tức phản ứng lại, đây đại khái là có liên quan đến Bùi Doãn Ca......
Chạng vạng.
Bùi Doãn Ca bị đám người hầu gõ cửa, một đám tươi cười nịnh nọt, hỏi đông hỏi tây.
Nhưng mà Bùi Doãn Ca không kiên nhẫn, trực tiếp đem người khóa ở ngoài cửa.
Phản ứng này, làm đám người hầu kinh hồn táng đảm.
Vừa rồi chỉ cảm thấy tam thiếu kỳ quái, hiện tại phát hiện nhị tiểu thư cũng trở nên kỳ quái.
Bọn họ giận mà không dám nói gì.
Đây không phải ỷ vào hiện tại tam thiếu đột nhiên đổi tính sao?! Chờ tam thiếu ngày nào đó không phản ứng với cô, xem cô còn cuồng như thế nào!
Ban đêm, lại đến gõ cửa chính là Tần Lãng.
"Ca Nhi, hôm nay chúng ta đi ra bên ngoài ăn đi." Hắn ho nhẹ.
Như vậy cho dù là không biết khẩu vị của Ca Nhi, cũng có thể để cô chọn.
"Đều được."
Bùi Doãn Ca dứt lời, không biết Tần Hữu Kiều đến đây lúc nào.
"Anh ba, anh lái xe mang bọn em cùng đi sao?!" Tần Hữu Kiều ngữ khí làm nũng.
Tức khắc Tần Lãng sắc mặt trầm xuống, hắn vừa rồi không có gọi Tần Hữu Kiều, chỉ phân phó quản gia đi lấy xe.
Là chỉ định mang Ca Nhi đi.
Bùi Doãn Ca đuôi mắt khẽ nhếch, "Các người đi trước, tôi còn muốn thay quần áo, địa chỉ gửi cho tôi là được."
Nói xong.
Bùi Doãn Ca trở về phòng.
Tần Lãng khuôn mặt tuấn tú phát trầm, làm sao hắn lại không biết Bùi Doãn Ca là không muốn đi cùng hai người bọn họ.
"Anh ba, chúng ta đi thôi."
Tần Hữu Kiều tiến lên, kéo tay Tần Lãng.
Tần Lãng không nói chuyện, lại trực tiếp tránh khỏi tay của Tần Hữu Kiều, đi về phía trước.
"Ba cô thế nào rồi?"
Nghe vậy, Tần Hữu Kiều đáy mắt xẹt qua một mạt chán ghét.
Lại ra vẻ đau lòng cắn môi, "Bùi Doãn Ca phế đi chỗ đó của ba em, tốt xấu kia cũng là ba của em......"
Tần Lãng cười nhạo.
"Thế thì đã sao? Trình tự nên làm, tôi sẽ không làm thiếu cái nào."
Tần Hữu Kiều sắc mặt trắng bệch.
Ý của anh ba, là muốn cho ba cô ta ngồi tù......
......
Bùi Doãn Ca chậm rì rì đổi xong quần áo, phát hiện ở cửa có tài xế đang đợi cô.
Cô cũng không từ chối, trực tiếp lên xe.
Nhưng ở giao lộ cuối cùng, xe đột nhiên dừng lại.
"Tiểu thư thực xin lỗi, tôi, tôi nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một lão thái thái." Tài xế khẩn trương nói.
Bùi Doãn Ca giương mắt, liền nhìn thấy có lão thái thái ngồi dưới đất đỡ chân, biểu diễn vụng về.
"Cũng gần tới rồi, anh trở về đi."
Bùi Doãn Ca xuống xe, đi đến trước mặt lão thái thái, mặt mày phong tình lộ ra nghiền ngẫm.
"Lão thái thái, muốn đi bệnh viện sao?"
Vị lão thái thái này ăn mặc cũng không bình thường, không giống như là ăn vạ.
Lão thái thái híp mắt, nghiêm túc đánh giá cô xong, lập tức nắm lấy tay cô.
"Như vậy đi, cháu đi gặp cháu trai của ta, ta liền không cần tiền thuốc men. Cô gái cháu thấy thế nào?"
Bùi Doãn Ca lần đầu gặp loại tình huống này, tươi cười dần dần tan đi.
Cô khẽ cười cười, "Lão thái thái, cháu có bạn trai."