Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Ai nấy đều thấy được, các vị lão sư đối với học sinh mới đều không quá thích.
Nguyên nhân không thích, đơn giản là gia tăng lượng công việc của bọn họ, hoặc là liên lụy điểm trung bình lớp.
Giờ phút này.
Người xung quanh không biết vô tình hay cố ý mà dùng ánh mắt khinh miệt liếc về phía Bùi Doãn Ca.
Loại lì lợm la liếm người Tần gia, xứng đáng bị cô lập.
Nhưng mà.
Sau khi Bùi Doãn Ca ngồi xuống, lại mặc kệ ánh mắt xung quanh. Chờ mọi người chuẩn bị học, cô mới mang tai nghe Bluetooth, mở iPad, dùng sách ngoại ngữ che đậy.
Cô kiểm tra hòm thư một lần, không thấy bưu kiện mới.
Ấn xem thời gian, hôm trước gửi tư liệu, hôm nay hẳn là sẽ có tin tức.
Bùi Doãn Ca suy nghĩ một lát, lại đem iPad nhét vào ngăn bàn.
Thẳng đến sau khi tan học.
Người bên cạnh Bùi Doãn Ca, cuối cùng giật giật, đem đồng phục kéo xuống.
Bỗng nhiên.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh.
“Cô là ai?”
Bùi Doãn Ca nghe tiếng, quay đầu qua nhìn hắn.
Nam sinh mặc áo thun màu đen, bộ dáng tuấn lãng, mặt mày ẩn ẩn lộ ra vài phần kiệt ngạo cùng lạnh nhạt.
Cùng lúc đó, nam sinh cũng đánh giá cô.
Bùi Doãn Ca thu hồi tầm mắt, không giống nữ sinh khác sợ hắn, hoặc là thích hắn.
Đuôi mắt cô nhếch lên, “Không liên quan đến cậu.”
Vừa dứt lời.
Hai bạn học phía trước, sau lưng đều phát lạnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói như thế với Lục Viễn Tư!
“Cô ngồi đây làm gì?”
Lục Viễn Tư nhăn lại mi, giọng nói thiếu niên có chút mất tiếng, lại cũng dễ nghe.
Lúc này.
Bùi Doãn Ca không nói chuyện, chỉ là ánh mắt từ từ liếc hắn liếc mắt một cái.
Ý tứ chói lọi —— mắt không mù thì tự mình xem.
Lục Viễn Tư trầm mặc xong, lại đột nhiên phát ra tiếng cười.
Đáy mắt cảm xúc nhàn nhạt, “Thân thích của Hữu Kiều?”
Nghe lời này, Bùi Doãn Ca bỗng nhiên nhớ ra trong nguyên tác, hình như nam phụ học ở lớp bảy.
Tuy rằng không nhớ rõ tên, nhưng nam phụ có tinh thần làm lốp xe dự phòng làm người cảm khái.
Yêu đương theo đuổi, chia tay thì tâm sự, ngay cả Tần Hữu Kiều kết hôn sinh con, lúc cãi nhau với Trình Tử Hoài bỏ ra nước ngoài, hắn cũng theo bên người.
“Cô là người đầu tiên dám ngồi bên cạnh tôi.”
Lục Viễn Tư lại mở miệng nói, ngữ khí cảm xúc không rõ, lại bị Bùi Doãn Ca nghe ra vài phần trào phúng.
“Cậu có thể đổi chỗ với người khác.”
Bùi Doãn Ca lười biếng nhướng mày, phong tình minh diễm, càng có loại nói không nên lời trương dương khó thuần.
“Không cần.”
Lục Viễn Tư nhàn nhạt nói, “Không tính toán đặc thù, nhưng tôi không hy vọng có người chọc đến tôi.”
Nói đến đây.
Khóe môi hắn đột nhiên dần dần gợi lên, “Bạn cùng bàn mới, nhắc nhở một chút, nhân duyên của Hữu Kiều rất tốt.”
Nói xong.
Hắn cầm lấy đồng phục, trực tiếp ra bên ngoài phòng học rời đi.
Lục Viễn Tư biết, Bùi Doãn Ca sẽ gặp phiền phức gì, nhưng hắn cũng không phải anh hùng cứu mỹ nhân.
Càng không thích phiền toái.
……
Thẳng đến lúc vào học, Lục Viễn Tư cũng không trở về.
Lão sư ở trên bục quét mắt qua chỗ Lục Viễn Tư,một câu cũng không nói.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên trốn học.
Giữa trưa.
Bùi Doãn Ca nhận được một bưu kiện, không tự giác đuôi lông mày nhẹ động, lại đứng dậy đi lên sân thượng trường học.
Bởi vì mới tới thế giới khác, Bùi Doãn Ca không thể không tìm một công việc. Mà tuổi và bối cảnh của nguyên chủ, căn bản là không có công việc nào phù hợp.
Cho nên Bùi Doãn Ca chỉ có thể ở nước ngoài tìm nghề cũ.
Nhưng mà.
Bùi Doãn Ca vừa đi, mấy nữ sinh lớp bảy liền vây quanh cùng nhau.
“Chị Lăng, bà con nghèo này của Tần Hữu Kiều, đúng là đẳng cấp cao. Vừa nãy chị có nghe cô ta nói chuyện với Lục Viễn Tư thế nào không? Sợ Lục Viễn Tư không chú ý đến cô ta sao??”