Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Nữ sinh có chút âm dương quái khí.
“Người ta lớn lên xinh đẹp, là giáo hoa mới đó!”
Nam sinh ôm bóng rổ chuẩn bị đi ra ngoài, cười hì hì nói.
Nữ sinh trừng mắt nhìn hắn, “Thô tục! Tần Hữu Kiều tốt xấu cũng tài nghệ song toàn, là top ba cả khối!
Cô ta lại tính là cái gì? Trừ bỏ khuôn mặt, nào so được với Tần Hữu Kiều??”
“Có, sao lại không có?”
Chân dài eo thon, đủ để chứng minh cái gì gọi là thu hút!!
“Đi ra! Đừng phiền tớ!” Nữ sinh kiều hoành nói.
Chờ nam sinh chẳng hề để ý đi rồi, Lăng Cát Vi sắc mặt trầm xuống.
Người trong cả lớp đều biết, cô ta thích Lục Viễn Tư, cũng biết Lục Viễn Tư thích Tần Hữu Kiều.
Nhưng Tần Hữu Kiều lại cùng Trình Tử Hoài thành đôi, cho nên cô ta một chút cũng không lo lắng.
Nhưng hiện tại.
Một học sinh trung học bình thường chuyển đến, dám cùng cô ta tranh người.
Lăng Cát Vi cười lạnh, “Đến lúc dạy cô ta, cái gì là an phận thủ thường rồi.”
Nghe lời này, mấy nữ sinh khác đều không cầm nổi vui sướng khi người khác gặp họa.
“Chị Lăng đây là muốn bá đạo hộ phu sao?” Nữ sinh cố ý nói chút dễ nghe.
Lăng Cát Vi khóe miệng giương lên, biểu tình kiêu căng.
“Đừng nói bậy, tớ với Hữu Kiều có quan hệ tốt. Hữu Kiều khinh thường làm chuyện này, tớ tới giúp cô ấy làm.”
……
Thẳng đến giờ tự học buổi chiều, Bùi Doãn Ca mới trở lại phòng học.
“Người mới, cô lại đây.”
Một nữ sinh ngồi trên bục giảng, vênh váo tự đắc hô.
Bùi Doãn Ca không nhanh không chậm liếc mắt nhìn cô ta, cánh môi hồng nhuận khẽ câu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Bùi Doãn Ca bộ dạng khinh thường đối với mình, ánh mắt Lăng Cát Vi bỗng chốc trở nên hung ác nham hiểm.
Cô ta nắm chặt tay, cười lạnh liên tục.
Bùi Doãn Ca này đúng là ngông cuồng.
Thật sự cho rằng Hằng Đức không ai trị được cô đúng không?!
Không lâu.
Bùi Doãn Ca còn chưa về đến chỗ của mình, đã thấy chỗ ngồi của mình, bị bôi đầy thuốc màu đen, ngay cả sách giáo khoa cũng hỏng hoàn toàn.
Giờ phút này người xung quanh yên tĩnh không tiếng động, đều coi thường một màn này.
Chỉ có mấy nam sinh nhìn Bùi Doãn Ca không lên tiếng, nổi lên lòng thương hại.
Này không nhẹ tay chút nào, có chút ác độc.
Lăng Cát Vi từ trên bục giảng, nhìn Bùi Doãn Ca vẫn không nhúc nhích, tức khắc phát ra ngữ khí ác độc.
Cô ta nhẹ nhàng nhảy xuống, nhẹ nhàng vừa lòng cười nói.
“Người mới tới, tôi cảm thấy tôi phải dạy cô một chút quy củ.”
Bỗng nhiên.
Bùi Doãn Ca mở miệng nói, “Ai làm?”
Nghe vậy, tất cả mọi người trố mắt, không nghĩ tới Bùi Doãn Ca sẽ hỏi như vậy.
“Cô cảm thấy, sẽ là ai làm?”
Lăng Cát Vi ôm tay, cao ngạo đứng ở trước mặt Bùi Doãn Ca, cười đến xán lạn.
Cô ta đường đường là thiên kim phó tổng, còn sợ một họ hàng vô lại của Tần gia sao?
“Là cô?”
Bùi Doãn Ca quay đầu, khóe môi gợi lên một độ cong không rõ.
Chẳng qua sâu trong đáy mắt, lại mang theo một tầng ý lạnh.
Lăng Cát Vi đối diện với Bùi Doãn Ca, cảm giác có chút sởn tóc gáy.
Nhưng sau đó, lại phát ra tiếng cười.
“Cô cảm thấy sao? Bùi Doãn Ca, có ai từng nói với cô, đừng quá xem trọng bản thân không.”
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra.
Là Lục Viễn Tư đã trở lại.
Hắn nhìn qua không khí không thích hợp giữa hai người, đi đến chỗ của mình, mới đại khái hiểu chuyện đang xảy ra.
Lục Viễn Tư nhíu mày, có chút không đành lòng.
“Ai làm?” Lục Viễn Tư hỏi.
Hỏi xong, người trong phòng học đột nhiên cả kinh!
Lục Viễn Tư đã khi nào quản loại chuyện này?
Giờ phút này, đặc biệt là Lăng Cát Vi, đồng tử rụt rụt, hiển nhiên không nghĩ tới Lục Viễn Tư sẽ nhúng tay.