Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Lăng Cát Vi sắc mặt khó coi, nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Lúc cô ta đang do dự, muốn chủ động thừa nhận, bên ngoài vang lên một giọng nói.
“Lớp các em sao lại thế này? Còn không ngồi về chỗ?”
Giọng chủ nhiệm giáo dục răn dạy, truyền vào tai mọi người.
Nghe lời này.
Lăng Cát Vi cũng nhẹ nhàng thở ra, biết chính mình được cứu.
“Lục Viễn Tư, tôi nghe nói em lại trốn học?!”
Chủ nhiệm giáo dục mỗi ngày đều phải hỏi như vậy một lần.
“Không có, đi ra ngoài ăn một bữa cơm liền quay trở lại.” Lục Viễn Tư lười nhác sờ sờ cái ót.
Bữa cơm này ăn hết ba tiết học.
“Không được có lần sau!”
Chủ nhiệm giáo dục nói, trong lớp những người khác đều có thể phạt.
Nhưng Lục Viễn Tư vẫn sẽ có lần tiếp theo, cũng không đến lượt bọn họ quản.
Nói đến cùng, vẫn là Lục gia có tiền có thế.
“Được.”
Lục Viễn Tư có lệ trả lời.
Thấy vậy, chủ nhiệm giáo dục cũng không hề nhìn chằm chằm Lục Viễn Tư, mà nhìn về phía Bùi Doãn Ca.
Ông ta nhíu mày, rõ ràng ngữ khí không vui, “Em là học sinh chuyển trường?”
Học sinh này ở tổ giáo viên của bọn họ quá nổi danh. Hơn một nửa giáo viên đều không đồng ý một học sinh ở trường trung học bình thường, không theo kịp tiến độ của học sinh khác, ở lại Hằng Đức.
Nhưng cố tình hiệu trưởng lại có thái độ kiên định, nhất định phải đem cô nhét vào.
“Vào Hằng Đức, không cần mang theo nếp sống lúc trước, tiến vào Hằng Đức. Bằng không em đến đâu cũng vô dụng!”
Chủ nhiệm giáo dục ngữ khí nói không nên lời chán ghét, “Còn không nhanh về chỗ?”
Bùi Doãn Ca không giận mà cười.
Đôi mắt cô cực kì đẹp, cười đến minh diễm, “Thầy, mời thầy ngồi xuống trước?”
Dứt lời.
Chủ nhiệm giáo dục nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy vị trí bên cạnh Lục Viễn Tư, bị làm cho rối tinh rối mù.
Lung tung rối loạn.
Vừa thấy là biết, bị người ta giỡn chơi.
“Là ai bắt nạt bạn học mới?”
Chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc hỏi, nhưng kỳ thật cũng không coi đây là một chuyện.
Học sinh mới chuyển đến này, có thể thôi học là tốt nhất.
“Thầy, có lẽ là không cẩn thận.”
Có một nữ sinh có quan hệ tốt với Lăng Cát Vi, cười nói.
Nghe lời này, chủ nhiệm giáo dục theo bản năng nhìn Lăng Cát Vi, bỗng nhiên biết chuyện này khả năng là ai làm.
Không chỉ là học sinh, ngay cả giáo viên bọn họ, kỳ thật đối với chuyện học sinh ai thích ai đều rất rõ.
Việc này cũng là tác phong của Lăng Cát Vi.
“Chuyện này sẽ điều tra, để người đó xin lỗi.”
Chủ nhiệm giáo dục nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
Cháu trai ông ta còn đang làm việc dưới tay cha Lăng Cát Vi, không thể làm căng.
Vốn dĩ chủ nhiệm giáo dục cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong rồi.
Lại không nghĩ rằng.
Bùi Doãn Ca đột nhiên cười.
Cô chậm rì rì nói, “Thì ra là vậy.”
Trong lúc nhất thời.
Mọi người chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Bùi Doãn Ca đi đến cạnh một chiếc bàn khác.
Không đợi mọi người phản ứng.
Cô gái đã nhấc chân dài, trực tiếp trước mặt mọi người, đá đổ bàn của Lăng Cát Vi!
Tiếng vang khiến da đầu tê dại!
Đồ vật trên bàn, rơi chia năm xẻ bảy.
Lăng Cát Vi sắc mặt tức khắc thay đổi!
Mà lúc này.
Bùi Doãn Ca bỗng nhiên quay đầu, đuôi mắt xinh đẹp giương lên, lại làm như vô ý liếm liếm môi.
Ánh mắt lại như làm càn, trực tiếp đến trước mặt Lăng Cát Vi.
“Bạn học ngại quá, hôm nay hơi nóng.”
Tức khắc.
Trong lớp các bạn học sợ ngây người.
Mà chủ nhiệm giáo dục sắc mặt bỗng chốc tái đi!
Học sinh chuyển trường sao lại thế này!?
Ngay trước mặt ông ta kiêu ngạo đến cực điểm, xong xin lỗi là xong rồi??
Cố ý dùng hành động thực tế phản kháng phương pháp để người khác xin lỗi của ông ta sao?!