Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Lục Viễn Tư ánh mắt lóe lóe.
Cô không phải ở nhờ Tần gia sao? Lấy quyền thế của Tần gia, sao có thể để cô đi làm thêm.
Lục Viễn Tư không tự giác động lòng trắc ẩn.
“Đừng làm lỡ việc học.”
Nhưng mà lời này vừa nói xong, hai người đối diện, không khí đọng lại một lát.
“Không có gì để học.” Cô lười biếng cười, vòng qua hắn rời đi.
Đây là bộ dáng không nghề nghiệp không học vấn, Lục Viễn Tư nheo mắt.
Ít nhất cũng là họ hàng xa của Tần gia, sao tính cách so với Tần Hữu Kiều lại khác nhau như trời với đất?
Tần Hữu Kiều là đại tiểu thư Tần gia, cơ bản mọi thứ cần đều đến tay, ngay cả thành tích cũng luôn nằm trong top 3, chưa từng rớt xuống.
Đối với bản thân yêu cầu cực cao.
……
Bóng đêm dần dần dày.
Tần gia.
Bùi Doãn Ca còn chưa đi đến đại sảnh, đã nghe thấy tiếng đàn bên trong.
Cô vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy dưới đèn treo thủy tinh một đôi mẹ con khí chất ưu nhã, thân mật mà ăn ý bốn bàn tay cùng đàn.
Một màn này, nguyên chủ xem qua mấy lần.
Khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ, tùy tính cầm theo ba lô, chuẩn bị trở về phòng.
“Ca Nhi!”
Tần Lãng bên cạnh vẫn luôn nôn nóng chờ đợi, mở miệng nói.
Lúc này mẹ Tần và Tần Hữu Kiều mới chú ý đến cô.
Tần Hữu Kiều đáy mắt xẹt qua một mạt ám sắc.
Cô ta quay đầu nhìn về phía mẹ Tần, làm nũng nói, “Mẹ, đã nói tay con bị thương, mẹ là định lấy con làm nổi bật bản thân đúng không?”
Mẹ Tần chưa kịp nhìn Bùi Doãn Ca thêm một cái, ánh mắt liền lại dừng ở trên người Tần Hữu Kiều.
Bà buồn cười, duỗi tay sờ nhẹ mũi Tần Hữu Kiều, “Tính tình này, sao lại mạnh mẽ y như ta lúc còn trẻ?”
Không biết, còn tưởng rằng đây là một đôi mẹ con ruột.
“Ăn cơm đi, đừng đàn nữa.”
Đại khái là cảm giác được không khí không bình thường, ngồi ở trên sô pha cha Tần mở miệng. Theo sau ánh mắt dừng ở trên người Bùi Doãn Ca.
Ông ngẩn người, đại khái là không nghĩ tới, Bùi Doãn Ca trên mặt không tô vẽ loạn, sẽ là dáng vẻ này.
“Con gái thanh thanh đạm đạm, đẹp nhất.”
Cha Tần nhàn nhạt nói.
Bùi Doãn Ca không nhanh không chậm quét mắt nhìn người xung quanh, lần đầu cảm thấy ăn cơm là cái chuyện phiền phức.
Cô ném một câu, liền đi lên lầu, “Đi cất cặp trước.”
Nghe vậy.
Cha Tần nhịn không được nhìn bóng dáng Bùi Doãn Ca, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt lười nhác này của cô.
Lúc này.
Tần Hữu Kiều thanh âm đánh gãy suy nghĩ của cha Tần.
“Ba, lần này con thi đứng thứ hai, so với người đứng thứ nhất kém hai điểm. Có thể tới họp phụ huynh cho con không ~”
Cha Tần nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra nhàn nhạt cưng chiều, “Không phải nói đứng nhất mới được sao?”
“Chính là lần này, con gái được nhận thưởng.” Tần Hữu Kiều nghiêng đầu nói.
“Thưởng cái gì?”
“Ông không đi, tôi không nói chuyện với ông nữa!”
Cha Tần nhịn không được cười, “Ngày thường, chính là có người quá chiều con. Được, ta sẽ tham gia.”
“Cái gì gọi là quá chiều Kiều Kiều? Bản thân con gái chính là để chiều.”
Mẹ Tần không cao hứng phản bác.
Không khí một nhà ba người này, vô cùng hòa hợp.
Mà Tần Lãng thì ở một bên cắn điếu thuốc, không nói một lời, tâm tình buồn bực.
Trước kia Ca Nhi chính là nhìn cả nhà bọn họ, bao gồm cả ba anh trai, đối với Tần Hữu Kiều quan tâm săn sóc như vậy sao?
Có lẽ ở trong lòng con bé, đã sớm cảm thấy dù có cố gắng thế nào cũng không thể dung nhập với cái nhà này.
Nghĩ vậy, Tần Lãng trong lòng càng không thoải mái.
“Con ngồi chỗ đó làm cái gì? Không nghe thấy ba con nói ăn cơm sao?”
Mẹ Tần nói.
“Người chưa đến đủ, ăn cái gì cơm?” Tần Lãng ngữ khí cà lơ phất phơ, hơi lãnh đạm.