Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Dứt lời.
Không khí đều trầm mặc.
Kỳ thật vợ chồng Tần gia đối với Bùi Doãn Ca đích xác cũng có hổ thẹn, nhưng không có biện pháp biến thành cưng chiều.
Đặc biệt là mẹ Tần.
Giờ phút này, Tần Hữu Kiều cắn trắng môi, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một mạt tối tăm.
Anh ba trước kia cũng không để ý đến Bùi Doãn Ca.
Vì sao bây giờ, lại quan tâm đến sự tồn tại của Bùi Doãn Ca?
……
Bùi Doãn Ca xuống lầu, phát hiện một nhà này vậy mà không đi ăn cơm, như là đang đợi cô.
“Được rồi, cùng nhau ăn cơm đi.”
Cha Tần dẫn đầu nói.
Bùi Doãn Ca không lắm để ý lắm, cùng nhau ngồi xuống.
Không bao lâu.
Cha Tần tìm cái đề tài, “Vì sao không cùng trở về với Kiều Kiều?”
“Không muốn.”
Bùi Doãn Ca lời ít mà ý nhiều, cái này làm cho mẹ Tần không tự giác nhíu mày.
Chẳng qua lúc bà ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Bùi Doãn Ca, cả người một đốn.
Định nói gì cũng quên mất.
Mặt mày Bùi Doãn Ca, giống với bà lúc trẻ. Mặc dù cho người ta cảm quan, hoàn toàn tương phản.
Mẹ Tần cơ hồ là lập tức quay mặt đi, có chút run run cầm lấy chén rượu, mang theo chật vật không dễ phát hiện.
Quan hệ huyết thống này, bà vĩnh viễn không thể hủy diệt.
Một màn này cũng rơi vào mắt Bùi Doãn Ca, cô dù bận vẫn ung dung xem xong, đáy mắt hiện ra nhàn nhạt nhẹ trào phúng.
Bỗng nhiên.
Cha Tần hỏi, “Qua mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của lão thái thái Lục gia, Doãn Ca con muốn đi không?”
Lời này cơ hồ làm Tần Hữu Kiều dừng tay lại.
Bùi Doãn Ca đi, như vậy thân phận của Bùi Doãn Ca, chẳng phải là sớm muộn cũng phơi bày ra ánh sáng sao?
“Bình thường đều là Kiều Kiều đi, không cần phải thay đổi.”
Mẹ Tần bỗng nhiên chen vào nói, sốt ruột như là sợ Bùi Doãn Ca đoạt đi thứ thuộc về Tần Hữu Kiều.
Mà ánh mắt Tần Lãng càng thêm lạnh, “Mẹ, Ca Nhi đến bây giờ, cũng chưa có ai biết, con bé là ……”
“Con không thể suy xét cho em gái con một chút sao?!” Mẹ Tần trực tiếp đánh gãy lời Tần Lãng, chất vấn.
Nhìn thấy bộ dáng mẹ Tần một lòng suy nghĩ cho Tần Hữu Kiều, Tần Lãng nắm chặt lòng bàn tay.
Hắn thật sự rất muốn nói cho mẹ Tần, con gái mà mẹ cưng chiều, lúc mẹ nghèo nàn nhất rời đi, ngay cả tang lễ của mẹ cũng khinh thường không tham gia!
Mà Ca Nhi đứa con gái không được mẹ coi trọng, lại ngay lúc thân thể mẹ kém nhất hiến tủy cho mẹ, mất nửa cái mạng!
Tần Lãng thở sâu, “Ca Nhi không phải em gái con sao?”
Nghe thấy người nhà lần đầu tiên vì cô tranh chấp, Bùi Doãn Ca không tự giác đuôi lông mày nhẹ động.
“Hữu Kiều vẫn luôn cho Tần gia chúng ta nở mặt, hơn nữa tiệc mừng thọ lần này, Trình gia cũng sẽ đi.”
Mẹ Tần bị đổ đến một lát nói không nên lời, về sau phản bác nói.
Lại hoàn toàn không cảm thấy, lời này nghĩa là Bùi Doãn Ca đi sẽ làm bà mất mặt.
Sau đó.
Cha Tần còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Bùi Doãn Ca cười nhạo.
“Không muốn đi.”
Cô chỉ nghĩ sớm một chút cùng Tần gia cắt đứt quan hệ.
Nguyên chủ có thể ở cái nhà này ngây ngốc nhiều năm như vậy, tính tình thật tốt.
“Ca Nhi, Tử Hoài đối với con…… Không có cảm tình gì.”
Cha Tần dừng một chút, “Nhưng nhìn ra được, nó thích Kiều Kiều. Ta không hy vọng bởi vì chuyện này, phá hỏng quan hệ của nhà chúng ta.”
Lời này, giữa những hàng chữ đều là bảo vệ Tần Hữu Kiều.
Bùi Doãn Ca nhàn tản chọn cơm, cũng không có gì muốn ăn, đáy mắt ẩn ẩn lạnh lẽo.
Cô câu môi tựa cười, “Chỉ trả lời một lần, tôi đối với các người không hứng thú, đối với vị Trình gia kia cũng vậy.”
Chợt.
Bùi Doãn Ca đứng lên, rời khỏi bàn ăn.
“Được rồi, các người tiếp tục đi.”
Thái độ kiêu ngạo này, cơ hồ làm cha Tần và mẹ Tần phản ứng không kịp.
“Con muốn đi đâu?” Cha Tần trầm mặt hỏi.