Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Tần Lãng vừa định mở miệng, lại nhìn thấy Bùi Doãn Ca trực tiếp đi lên lầu.
Hắn cảm giác, Ca Nhi sau khi ra khỏi bệnh viện, đối với hắn rất lạnh lùng......
Tần Lãng nhấp môi, vừa định đi lên lầu, lại bị giữ chặt.
"Anh ba, anh đi làm gì?"
Tần Hữu Kiều không hiểu thấu bất an, luôn cảm thấy anh ba và anh cả gần đây đều không bình thường, đối với cô ta rất lãnh đạm.
Nhưng lúc trước, chỉ cần cô ta không để ý đến bọn họ, bọn họ đều tới dỗ cô ta.
"Giúp Ca Nhi sắp xếp đồ."
Tần Lãng nhíu nhíu mày, trực tiếp đem tay của Tần Hữu Kiều đang giữ tay hắn kéo ra.
Tần Hữu Kiều thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, bộ dáng không muốn tiếp xúc với mình, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, chỉ cảm thấy nghẹn khuất.
Anh ba từ khi nào bắt đầu quan tâm Bùi Doãn Ca??!
Rõ ràng anh ba từng nói, cô ta là em gái quan trọng nhất trong lòng hắn!
"Anh ba, là Bùi Doãn Ca quan trọng, hay là em quan trọng?!"
Tần Hữu Kiều phát huy bắt đầu càn quấy, nếu là trước kia, Tần Lãng sẽ lập tức dỗ cô ta.
Nhưng hiện tại.
Tần Lãng lại như là nghe được lời nói hoang đường, không rõ ý vị cười nhạo.
"Em ấy là em gái ruột của tôi."
Lời này giống như nặng ngàn cân, trực tiếp làm cô ta thanh tỉnh, lại không thể tưởng tượng.
Anh ba đây là có ý gì?!!
Hắn không có khả năng đột nhiên như vậy! Chẳng lẽ anh ba biết, lần đó cô ta cố ý giả ngã?
Không được, này khẳng định có liên quan đến Bùi Doãn Ca!
Tần Hữu Kiều đáy mắt xẹt qua một mạt lạnh lẽo, rồi lại ngăn Tần Lãng.
"Anh ba, em đi giúp cô ấy, phòng của con gái không nên vào lung tung."
Đại khái là nghĩ đến thái độ bây giờ của Bùi Doãn Ca đối với hắn, Tần Lãng cũng dừng bước chân.
Thấy thế, Tần Hữu Kiều cắn môi, giấu đi không cam lòng cùng tàn nhẫn, đi nhanh lên lầu.
Nhất định là do Bùi Doãn Ca ngáng chân!
Lầu hai.
Bùi Doãn Ca đẩy cửa phòng âm u, bên trong tro bụi rất nặng, thậm chí, còn có mùi nước tỏi thoang thoảng.
Cô nhìn bùa trừ tà xung quanh, đáy mắt lộ ra châm chọc.
Chính là bởi vì Tần Hữu Kiều thuận miệng nói với người hầu, Bùi Doãn Ca trúng tà, họ vì lấy lòng Tần Hữu Kiều, ở trong phòng cô dán đầy thứ này, mỗi ngày rải nước tỏi, cũng không màng nguyên chủ nhìn thấy, có thể bị hỏng mất không.
Bùi Doãn Ca thu ánh mắt, bật đèn, mang đồng phục ra.
"Bùi Doãn Ca, xem ra cô một chút cũng không cảm thấy đau đớn."
Tần Lãng không ở đây, Tần Hữu Kiều cũng lười diễn, đôi tay ôm cánh tay, nhướng mày cười lạnh.
"Cô cho rằng ở Tần gia, là có thể thay đổi thái độ của các anh đối với cô? Còn si tâm vọng tưởng?"
Ai ngờ.
Lần này Bùi Doãn Ca cũng giống như vừa rồi, nhấp môi không nói lời nào.
Cô mặt mày đẹp đến phong tình, từ từ hỏi lại, "Vậy cô sợ cái gì?"
"Cô nói bậy!"
Bị vạch trần tâm tư Tần Hữu Kiều ánh mắt lạnh lùng, sau đó cắn chặt răng.
Đi đến trước mặt Bùi Doãn Ca, nghiền ngẫm nói, "Tôi có thể làm các anh đưa cô đi bệnh viện tâm thần một lần, là có thể có lần thứ hai!
Ở trong lòng các anh, cô so với một sợi tóc của tôi còn kém hơn. Cho dù tôi cố ý hại cô......"
"Thiếu chút nữa đã quên, món nợ này chưa tính với cô."
Tần Hữu Kiều lời nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên đã bị Bùi Doãn Ca đánh gãy.
"Cái, cái gì??"
Tần Hữu Kiều nhìn Bùi Doãn Ca nâng mắt lên, một đôi mắt liễm diễm, lại mạc danh lộ ra ý lạnh quỷ dị.
Cô liếm môi cười, "Cô đã quên tôi vì sao bị đưa đi rồi sao?"
Tần Hữu Kiều mạc danh hoảng hốt, theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng Bùi Doãn Ca lại càng nhanh hơn nắm lấy tay cô ta.
"Cô dám làm gì tôi, anh ba sẽ đem cô ném ra khỏi Tần gia!!"
"Cái này nghe ra còn rất mê người."
Dứt lời.
Tần Hữu Kiều liền bỗng nhiên bị hung hăng kéo đi, trực tiếp đụng phải thành cửa, đau đến cô ta ngũ quan nhíu chặt!