Ta quyết định lợi dụng sự việc lần này.
Nhất định phải tạo ra cảm giác ta bị ủy khuất vô cùng, một lần đạt được nhiều mục đích của ta.
Chu Hoài Cẩn xin lỗi ta rất lâu, ta còn chưa đưa ra yêu cầu, hắn đã đưa giấy tờ nhà đất cho ta, còn cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu, vừa nhìn đã đủ cho ta ăn mấy đời.
Ta cố gắng kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, lạnh nhạt nhận lấy.
Không dám tưởng tượng, nếu ta bị bán vào kỹ viện, nếu nằm kiếm tiền dễ dàng như vậy, ta có còn muốn ra ngoài nữa không!
Chu Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm, muốn vào phòng cùng ta.
Ta nghĩ còn có lời muốn nói với hắn, nên không từ chối.
Kết quả tên này, thật sự là trước đây không nhìn ra, vừa vào phòng đã lại nghĩ đến chuyện đó...
Thật là một tên nam nhân quỷ kế đa đoan.
Hắn nên chữa trị đầu óc, sau này làm Hoàng đế, có nhiều phi tần như vậy, chẳng phải là tha hồ hưởng thụ sao?
Ta nghiêm nghị từ chối hắn, nói: "Tiểu nữ không phải là nữ tử tùy tiện!"
Hắn cười ngượng nghịu nói: "Một lần và hai lần có gì khác nhau? Chúng ta không nói, ai biết được? Hơn nữa, đợi sau này ta cưới nàng, chuyện sớm muộn thôi."
"Dừng lại."
Ta nói: "Tiểu nữ muốn nói với người, tiểu nữ muốn ra khỏi cung. Người đối xử với tiểu nữ như vậy, chính là sỉ nhục tình nghĩa nhiều năm tiểu nữ hầu hạ bên cạnh người, tiểu nữ không muốn hầu hạ nữa."
41
Chu Hoài Cẩn sống c.h.ế.t không đồng ý, nói để ta đợi, đợi hắn làm Hoàng đế, lập tức phong ta làm Hoàng hậu.
Hắn cũng thật biết khoác lác.
Ta không tin nửa chữ.
Ta nói không cho ta ra khỏi cung, ta lập tức treo cổ tự tử, bởi vì ta đã mất trong sạch, ta muốn tuẫn tiết.
Hắn ngạc nhiên vì ta vậy mà biết từ tuẫn tiết.
Cuối cùng vẫn thả ta ra khỏi cung.
Tên khốn!!!
Lúc ra khỏi cung, ta không nhịn được mắng một câu, vậy mà cũng không giữ ta lại nhiều hơn một chút, ta lại cảm thấy mình thiệt thòi.
Ta về nhà, dì và hai tỷ tỷ vô cùng vui mừng.
Dì nói muốn tìm phu quân cho ta, ta trực tiếp từ chối, ta nói chuyện ta đã mất trong sạch.
Dì lại khóc một trận, nói xin lỗi ta, hại ta.
Ta cảm thấy cũng tốt, trực tiếp dùng một lý do, chặn miệng tất cả những người muốn khuyên ta kết hôn.
Ta không ngờ, ta mới vừa tròn 16 tuổi, đã bắt đầu cuộc sống dưỡng lão.
Nghi ngờ mẫu thân thật sự của ta là dì, bởi vì những gì bà ấy thích làm ta đều thích làm.
Chúng ta mua rất nhiều hoa, muốn biến cả cái sân thành thế giới hoa.
42
Chu Hoài Cẩn thỉnh thoảng đến thăm ta.
Mỗi lần hắn đến, nhất định sẽ muốn động tay động chân, thậm chí còn giả vờ bị bệnh, ví dụ như đau ngực, có sạn trong mắt gì đó.
Ta cảm thấy sau khi có chút khoảng cách với hắn, mỗi lần không gặp lại còn có chút nhớ nhung.
Cảm thấy sắp đến lúc hắn đến thăm ta, một hai ngày trước đó luôn tim đập nhanh, đặc biệt mong chờ.
Dì nói vậy thì ta chính là thích Thái tử rồi.
Dì nói nữ nhân đều sẽ rất yêu nam nhân của mình.
Ta khinh thường lời này.
Nếu Chu Hoài Cẩn đối xử không tốt với ta, không hạ mình dỗ dành ta, ta sẽ không thèm nhìn hắn một cái.
Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng.
Để Thái tử giám quốc, không biết là bệnh gì.
Chu Hoài Cẩn đã một hai tháng không đến thăm ta.
Ta mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, cho đến khi dì nói ta trông giống như đang mang thai, ta mới giật mình.
Kết quả đại phu vừa xem, ta thật sự mang thai rồi.
Chuyện này khiến ta rất lo lắng.
Dì và ta nhìn bụng ta, đều chìm trong suy tư.
Ta mơ một giấc mơ, trong mơ hắn cưới Thái tử phi, Thái tử phi nói ta là cung nữ trèo lên giường, không biết quy củ, đánh c.h.ế.t ta bằng gậy!
Tỉnh dậy, ta quyết định rời khỏi kinh thành, đến phương Nam sinh sống.
Tránh đầu sóng ngọn gió rồi xem xét tình hình rồi tính tiếp.
Tổng không thể trông cậy vào việc một Thái tử cưới một cung nữ chứ.
Hơn nữa, nếu ta sinh hài tử, hắn cướp hài tử của ta đi thì sao?
43
Kết quả ngày chúng ta chuẩn bị khởi hành, toàn thành giới nghiêm, Hoàng đế băng hà.
Giới nghiêm này, đã đóng cửa thành mấy ngày.
Nghe nói phải đợi Thái tử đăng cơ, mới có thể giải trừ giới nghiêm.
Dì an ủi ta, nói chuyện này không sao, không cần gấp, bụng ta còn chưa rõ ràng.
Kết quả chúng ta còn chưa đi, đã có thánh chỉ, triệu ta vào cung.
Thái giám truyền chỉ chính là quản sự Đông cung, còn nói ta sắp bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi.
Ta không nhìn ra ta sắp bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng ta bị giam lại.
Chu Hoài Cẩn nói hắn biết ta muốn chạy trốn, hắn nói hạ nhân trong ngôi nhà mà hắn tặng ta đều là người của hắn, nhất cử nhất động của ta hắn đều biết.
Vì vậy hắn phong tỏa toàn thành.
Hắn còn thì thầm bên tai ta: "Cô cho nàng một cơ hội lựa chọn, là ngoan ngoãn theo cô về làm chủ nhân, hay là bị cô đánh gãy chân, khiêng về làm tù nhân?"
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!